Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Vệt gió tàn

Vệt gió tàn

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 1001
Truyện Ngắn

Gió…Được tự do, đi khắp nơi mà nó muốn…


Gió…Cứ chơt đến rồi chợt đi thật nhanh và nhạt nhòa…


Gió thổi mát rượi cho người ta vào mùa hè và thổi đến lạnh cắt da cắt thịt váo mùa đông…


Gió…Đôi lúc mang lại nguồn năng lượng vô hạn cho con người nhưng đồng thời cũng nổi cơn giông tố giết chết con người!


Như vậy gió vừa có lợi, vừa có hại phải không? Nhưng còn Gió của tôi thì khác, tôi cũng chẳng biết là có lợi hay có hại nữa! Hắn cứ chợt đến, chợt đi; chợt hiền hòa rồi lại chợt giông tố. Vậy nên, tôi sẽ tạm gọi hắn là Gió.


Tôi biết cơn Gió kì quặc này từ lâu rồi, có điều rất lâu về sau hắn ta mới biết đến tôi(T.T). Gió là người nổi bật nhất trong khối 11 vì cậu ấy học giỏi, tính tình ôn hòa và  cái đặc biệt làm phái nữ chúng tôi mê mệt là vẻ đẹp trời cho của cậu ấy !!! Gió có làn da trắng khỏe khoắn, cao ráo và lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Tóc cậu ấy đen óng, đôi lông mày đậm và ánh mắt nâu có vẻ hơi buồn. Thứ làm tôi thấy ghen tị ở Gió là làn môi đỏ trông rất phong lưu và có phần “quyến rũ” là đằng khác.


Biết Gió là một chuyện, tiếp xúc với Gió lại là chuyện khác. Với lại tôi cũng không đến lỗi “ma chê quỷ hờn” cho nên cũng có chút tự tin. Hôm ấy nhà trường tổng kết học kì I vào buổi chiều, thì đúng buổi sáng tôi đi “tân trang” sắc đẹp. không cần hỏi lũ bạn thì nhìn vào gương tôi cũng thấy mình xinh hẳn lên với khuôn mặt tròn nhỏ, đôi mắt to tròn cùng nước da trắng hồng(tự sướng). Nguyên do Gió biết tôi cũng là vào hôm đó. Tán ngẫu với lũ bạn học trên tầng ba xong, tôi rảo bước về phía hành lang và còn đang toe toét vì câu chuyện cười của nhỏ bạn. Đúng lúc đó Gió từ cầu thang đi lên, chả hiểu sao hắn cứ nhìn mình suốt với ánh mắt tròn xoe làm tôi tưởng răng còn dắt mảnh rau ăn hồi trưa !!!! Ngại quá, tôi lao vù xuống dưới sân luôn. Đến lúc nghe cô hiệu phó phát biểu, tôi bèn quay ra chém gió với Thu-đứa bạn thân từ thủa đóng khố của mình bằng một vài câu chuyện nhỏ. Ai mà thèm quan tâm đến thói hư tật xấu của mình trong năm bị liệt kê trước trường đâu chứ!? Đang vui bỗng dưng thầy chủ nhiệm “sát thủ đầu đu đủ” ỏn ẻn bước xuống kéo không chỉ tôi và nhỏ Thu mà thêm tận bốn đứa nữa chịu chung số phận “nghiệt ngã” – bị đứng cuối hàng trước mặt bao nhiêu thị dân ! Cả trường ngồi còn mình lại phải đứng thì có mất mặt và vô duyên không chứ?! Vô tình thấy lớp Gió ngồi cách lớp tôi không xa, hắn đang nhìn ai đó tôi không biết rồi thì thầm với người ngồi bên. Là thằng Minh “quất” chứ ai ! Có lần gặp ở sân trường, nó chào tôi mà đến nửa trường nghe thấy ! Tôi cũng biết thân biết phận, mình không với được tới hotboy hot biếc gì cho nên không nên để ý.


Ấy thế mà ngay ngày hôm sau, nhỏ Thu cuống cuồng lên nói rằng Gió muốn làm quen với tôi có sợ không ! Lập tức đầu tôi bật nút trên mây luôn. Dần dần rồi cả khối đều biết việc này, tôi nghe láng máng thấy một số tin đồn không hay lắm về hắn, nghĩ thầm số mình đen, chỉ để người ta tán cho “gọi là có”. Thời gian dần trôi qua, suy nghĩ “tán cho có” của tôi cứ ngày một đúng vì chẳng thấy tung tích gì của Gió hết.


Bỗng nhiên một tháng sau, lúc vừa nấu cơm vừa tranh thủ onl facebook thì bỗng dưng nhận được tin nhắn từ Gió ! Tôi mở to mắt hết mức có thể khi đọc dòng tin:”Xin chào” cộng thêm cái icon cực kì dễ thương. Suýt nữa thì cháy nồi thịt của mẹ! Tôi run run nhắn lại ngay:”Chào cậu”. “Cậu đang làm gì vậy?”. “Tớ đang nấu cơm tối”. ” Ủa? nấu cơm mà cậu cũng onl sao?” Gió có  vẻ ngạc nhiên.”Kệ, 2 tháng rồi tơ chưa onl đây này”. Câu chuyện cứ tiếp tục và tôi cứ như cái máy, khen hắn nào là đẹp trai, học giỏi lại cao ráo này nọ đủ kiểu dù biết rằng điều đó là hơi thừa… Gió điềm đạm và khiêm tốn nên tôi có chút thiện cảm ngay. Không nghi ngờ thêm nữa, hắn ta muốn làm quen với tôi là sự thật ! Hôm sau tôi tíu tít kể với Thu về vụ tin nhắn, nhỏ vui mừng ra mặt. Lúc ấy có mấy đứa bạn của Thu học cùng lớp với Gió xuống lớp tôi chơi, tôi cũng biết họ nên câu chuyện cũng rôm rả.


- Hotboy lớp tao tán mày ấy, vui chưa con?


- Đâu, mới chỉ là bạn thôi mày ơi… – tôi xua tay.


- Nó đẹp trai, học lại giỏi… -  một đứa bàn quan nói.


- Cũng bình thường…- tôi cười xã giao.


- Ơ tao thấy bảo là nó yêu lớp trưởng lắm, không rứt ra được, cơ mà con bé không yêu ! Đau chưa ?


- Thế à… – tôi ngỡ ngàng trước tin sét đánh này, mọi thứ như sụp đổ trước mắt mình vậy. Tối sầm mặt mũi, tôi bước vào lớp ụp mặt xuống bàn giả vờ ngủ. Có thi thoảng gặp Gió, cậu ấy cười tít mắt với tôi làm tôi chết sững người vì vẻ đẹp kì diệu kia nhưng rồi ngay sau đó lại buồn bã. Tôi không nghĩ rằng Gió đã có sự ảnh hưởng nào đó đến đầu óc tôi mà khiến tôi khổ tâm thế…


Kiên trì lên facebook, thời gian tôi nhắn tin với gió ngày một nhiều hơn và tôi quyết định hỏi bâng quơ :” Người yêu cậu xinh gái quá ha?”. Lập tức hắn trả lời tôi bằng một loạt dấu hỏi chấm. “Ờ thì là Đan Nhi ấy…” tôi tiếp tục, rõ ràng hơn và thêm cái icon mặt cười. Một phút sau cậu ta nhắn lại:”Ai bảo với cậu thế?”. “Đầy người”. “Người ta nói gì tớ không quan tâm, tớ với Nhi là bạn tốt đấy!”. “Ồ vậy  à? Xin lỗi tớ hỏi liên thiên nha !”. “Ờ, không có gì đâu…”.


Tôi tiếp tục đến trường trong bộ dạng tươi tắn, vừa đi vừa hát You’re beautiful. Và sau đó, tôi tiếp tục biết được rằng Gió là người lăng nhăng, trước kia, cậu ta đã cưa hàng tá em rồi ! Lại lần nữa tôi thấy băn khoăn về mối quan hệ này. Nếu cậu ta không nghiêm túc thì thật tiếc khi phải cho cậu ta “out” thôi ! Biết vậy, Thu liền an ủi tôi:” Mày cứ từ từ đã, hai con kia biết gì đâu mà nói, để tao thăm dò cho !”.


Nhắn tin trên facebook được khoảng hai tuần thì không biết Gió xin ai được số điện thoại của tôi nên từ đó chuyển hẳn sang “tiến trình” mới. Trường sắp tổ chức sự kiện nghe nói là Giao lưu ngôn ngữ dân tộc thì phải. Bí thư mỗi lớp sẽ cử một người hát hay nhất lớp mình để đi thi. Chả hiểu là tôi có tài thực hay chỉ thường xuyên “rên” trong lớp hay sao mà cả thầy “đu đủ” lẫn Thu đều đồng ý giao “cả giang sơn” cho tôi mới sợ chứ! Tất nhiên là tôi chối đây đẩy vì tự tin có giới hạn và không ngừng chê ỏng eo cái giọng vịt đực của mình, ai ngờ chả có tí ăn thua nào cả !!!!! Gió cũng làm bí thư nên dạo này hắn ta hơi vất vả. Lúc đi bốc thăm chọn cặp hát, tôi run run chờ đợi kết quả, hồi hộp đến nỗi tôi cũng chả biết đứa ngồi cạnh tôi là gái hay trai nữa. Cô bí thư của trường cứ cua tay cua chân trong cái hộp kín như ngoáy cháo quẩy một hồi lâu mới rút ra được hai lá phiếu. Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu cầu cứu đến các vị thần thánh đông tây kết hợp, rồi nhớ ra cả thần nữ Tara(thần tình yêu), thậm chí đến cả bá tước Dracula để tờ giấy kia không có tên mình. Và thế là….


- Lớp 11B3 và 11B8!


Ôi cái cuộc đời thê lương của tôi! Sao lại bốc lớp tôi ngay đầu tiên thế?! 11B8 cứ để bốc cuối cùng không được sao? Tôi bắt đầu thấy hối hận khi đi thỉnh cầu ma cà rồng.


- Lớp 11b8 đâu?- cô bí thư giõng giạc. Giật mình, tôi đứng phắt dậy hét to :”Có em !!!!”. “Gọi cái là phải đứng dậy ngay chứ?”- cô ta nhắc nhở. “Ơ cô ơi, em hát có một mình thôi hả?” tôi đuỗn mặt đần thối nhìn cô bí thư. hình như cô ta định nói gì đó thì có tiếng gọi:” Quán Linh ! Cậu hát cùng tôi đấy !”  Gió đứng ngay cạnh tôi, mắt tôi mở thao láo nhìn hắn có vẻ không tin nổi và tuôn một câu nhạt nhẽo:” Cậu hả?”.


Ra khỏi hội trường, tôi còn chưa hết bất ngờ và có chút vui sướng thì Gió đã đi cạnh tôi hỏi:” Linh không thích hát cùng tôi à?”. “À không, không phải ! Chỉ là tớ bất ngờ quá nên thế thôi !” tôi xua tay. “À, ra thế… Tôi về lớp trước nhé !” Gió tạm biệt tôi rồi chạy đến một đám con trai khác. TÔI HÁT CÙNG GIÓ !!!!!!!!!! Đầu óc tôi cứ trao đảo và vui sướng còn hơn trúng sổ số ấy chứ ! Nghĩ lại tôi cũng thấy mình oai, bao “ẻm” trong hội trường cứ tiếc ngẩn ngơ vì không được chung một đội với hotboy. Coi như đây cũng là một cái duyên của tôi và cậu ấy ! Tối đó, tôi và Gió nói chuyện rất lâu về việc chọn phong cách biểu diễn và bài hát. Lớp tôi chuyên Anh ngữ nên khỏi nói cũng biết là hát tiếng Anh. Cũng may là Gió cũng biết tiếng Anh và còn nghe nhiều nhạc nước ngoài cho nên cũng khá dễ dàng  ăn nhập với tôi. Gió bảo tôi liệt kê một số bài hát song ca bằng tiếng Anh để cậu ta nghe thử vì trước giờ toàn nghe nhạc của Linkin Park thôi. Hôm sau đi học, thầy “sát thủ đầu đu đủ” gọi tôi lên để hỏi xem đã chọn được bài nào chưa. Thật chả bao giờ thấy thầy quan tâm đến văn nghệ văn nghẽo gì cho cam. “Nói chung là em nhanh chóng chọn bài rồi hẹn nhau mà tập đi, đừng để nước đến chân mới nhảy !”. “Em biết rồi thưa thầy” tôi lí nhí lên tiếng. Ai chứ với Gió thì tôi phải tỏ ra thật xuất sắc và siêng lăng chứ đâu cần thầy phải nhắc nhở !


Suy nghĩ mãi, Gió quyết định chọn Stay with me của Sam Smith, thậm chí còn am hiểu tường tận về bài hát nữa chứ. Gió đề nghị sẽ chơi guitar cho buổi biểu diễn, tôi chỉ cần chép lời bài hát cho hắn là được. Lòng tôi rân rân như nở hoa trong bụng vì cảm giác ngày nào cũng được gặp Gió. Chiều thứ bảy, tôi và hắn tập hát ở hội trường. Đầu tiên là luyện cao độ, luyện thanh nhạc cho quen. Chính Gió cũng phải bất ngờ vì cái giọng lanh lảnh của tôi có thể lên cao vút nhưng lại có vẻ hơi buồn. Phân đoạn bài hát cho phù hợp rồi tôi và hắn cùng tập hát chính thức. Dần dần Gió giúp tôi sửa một số lỗi về luyến láy, điều chế âm vực cho sáng tạo hơn. Hắn tỏ ra rất chuyên nghiệp và tập trung cho cuộc thi, hầu như đều biết cách làm chủ được tình huống và rất linh hoạt trong việc bày tỏ ý tưởng. Làm sao mà tôi có thể kìm lòng nổi với cậu bạn đa tài như thế chứ !!!!!!!!


Qua nhiều lần tiếp xúc, tôi biết thêm về tính cách của Gió. Hoá ra dưới lớp nguỵ trang một người năng nổ lại là một con người hoàn toàn khép kín về nội tâm, thích ở nơi nào yên tĩnh và còn chứa rất nhiều tâm sự ! Một hôm Gió chợt hoãn lại việc tập luyện chẳng lí do gì khiến tôi thấy hơi hẫng và có chút bất an. Bận  chút chuyện nên tôi là người về muộn hơn bất kì học sinh nào trong trường. Đi bộ lặng lẽ trên sân trường, đến đài phun nước ở trung tâm của trường tôi mới phát hiện ra rằng ở đây không chỉ có mình tôi là học sinh. Là Gió sao? Hắn làm cái quái gì ở đây giờ này? Bỏ luyện tập chỉ để ra đây ngồi nghe nhạc thôi sao?! Gió ngả người nghiêng về phía mặt hồ nước, đôi mắt nhắn lại tận hưởng giai điệu bài hát, thoả sức mặc làn tóc đen óng hất tung theo chiều gió. Hắn ta ngồi đó… cô đơn… tĩnh lặng và đôi chút lạnh lùng… Vẻ mặt này chắc chắn không phải là Gió mà tôi quen biết, xa lạ quá, khó với quá !… Bước đến gần hơn, tôi bực bội giật tai nghe của hắn ra hỏi chuyện làm tiếng nhạc rock phát ra thật kì quái. “Không tập hát mà cậu ra đây làm gì thế?” tôi hỏi. ” Linh à?” Gió nhìn tôi. “Không tớ thì ai?” tôi nói. “Lần sau đừng tuỳ tiện lấy tai nghe của tôi !” hắn bỗng cáu bẳn, đứng bật giậy xách cặp bước đi lạnh lùng. Hay nhà hắn có việc gì không hay vừa xảy ra chăng? Tôi cũng chẳng có hứng thú tò mò chuyện riêng tư của ai cho nên chỉ biết lò dò đi theo sau.


- Bà đi đi, để bố con tôi dược yên! – Gió bỗng quát lên đầy giận dữ ở cổng trường khi nhìn thấy một người phụ nữ khóc lóc thảm thiết tội nghiệp.


- Mẹ xin lỗi ! Là lỗi của mẹ ! Xin con hãy tha lỗi cho người mẹ đáng khinh này ! – người phụ nữ kia van xin, hai hàng nước mắt lăn dài.

...
♥ Đánh dấu trang này
123»

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Vận tốc rơi của nước mắt
» Món quà giáng sinh bất ngờ
» RỒI MỘT NGÀY ANH SẼ MỞ ĐƯỢC TRÁI TIM EM!
» Trên thế gian có hai từ ''định mệnh
» Sẽ có người thay anh yêu em
» Món quà
1234...323334»
Bài viết ngẫu nhiên
» Chuyện kể từ hai thế giới
» Điểm dừng yêu thương
» Một chuyện hẹn hò
» Chạm tay vào yêu thương
» Thiên thần hộ mệnh
» Đơn Phương Một Mùa Thu Lạnh
1234...192021»

Teya Salat