Disneyland 1972 Love the old s
  Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Vệt gió tàn

Vệt gió tàn

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 1002
Truyện Ngắn

- Tôi không cần bà ! Bà không xứng đáng với bố con tôi ! – hắn gầm ghè trong phẫn uất, hai mắt vằn lên tia lửa hận.


Tôi đứng im như thóc nhìn cảnh tượng lạ lùng này, thật không biết phải xử sự ra sao cho phải vì tôi không phải là người khéo léo, biết tay chèo tay chống gì cho cam. Đang ú ớ không biết phải mở miệng nói gì thì đột nhiên người phụ nữ đó đã chạy ùa đến chỗ tôi, rung như muốn rụng tay tôi khóc sướt mướt :”Cháu là bạn của con cô phải không?”. “A… Dạ, vâng… vâng ạ!” tôi ấp úng. “Cô xin cháu, xin cháu hãy ở bên khuyên bảo nó hộ cô, nó ngang bướng quá… Hức hức…” tôi có thể thấy rõ giọng nói của mẹ Gió lạc dần đi, hoà lẫn vào tiếng khóc nức nở, đau thương đến tột cùng. Tôi luống cuống nhìn Gió, lần đầu tiên tôi rơi vào hoàn cảnh này. Hắn gạt phăng tay người mẹ của mình ra rồi quát lên :” Bà đừng có bỉ ổi như thế ! Cô ta không có liên quan gì đến chuyện này !!!” rồi hắn lại nhìn sang tôi lạnh lùng :”Cậu mau về đi !” sau đó tức giận bước đi để lại một luồng gió lạnh thấu tâm can. Đang định an ủi người phụ nữ nhận làm mẹ của Gió thì tôi bị bà ra hiệu mau đuổi theo hắn, bà không sao cả. Thấy vậy, tôi luống cuống chạy đuổi theo sau hắn. “Cậu về đi cơ mà!” Gió đứng lại quát. Tôi im lặng cúi thấp đầu đi theo sau. Được một đoạn ngắn hắn tiếp tục đứng lại quát :”Đừng có đi theo tôi !”. Tôi vẫn thế, vẫn im lặng bước theo dù hắn có nói gì đi nữa. Đến một khu trung cư vắng teo người, đột ngột Gió dừng chân, quay phắt lại phía tôi rồi bất thình lình kéo tay tôi đi băng băng về phía trước. Gió nắm chặt lấy cổ tay tôi đau nhói, đến lúc không thể chịu đựng thêm, tôi vùng tay ra khỏi hắn. “Muốn thì tôi cho đi theo đấy!” Gió hầm hừ. “Tôi xin lỗi…” tôi sợ quá nên nói lí nhí ở cổ họng. “Cậu cần biết điều gì?” gió quát to. “Tuy không biết giữa mẹ và cậu có chuyện gì nhưng mình muốn giúp có được không?” sợ quá hay sao mà tôi nói thẳng tắp một lèo không va vấp. Thở dài một hơi để lấy lại bình tĩnh như mọi khi, hắn chầm chậm nói:”Cậu không hiểu được…”


***


Những ngày sau, Gió chỉ tập trung luyện tập cho bài hát rồi vội vàng đi ngay không để lại chút giấu tích, hình như cơn gió đang vội vã, nó không muốn nhắc lại chuyện cũ hay muốn một chút sẻ chia. Tôi cảm thấy Gió trở nên xa cách cả nghìn vạn dặm, cho dù hắn có đứng ngay trước mặt tôi mà tôi cũng thấy thật xa vời vợi… Trời đã bắt đầu trở lạnh hơn, tôi co ro đi bộ đến trường trong cái rét buốt xương buốt thịt của mùa đông. Lạ thật, mới hôm qua trời còn chút ấm áp xong, hôm nay đã lạnh tanh được ngay. Chưa thích nghi được nên trên đường đi tôi còn bị hắt hơi vài cái và run lập cập.


- Mặc ấm thế kia mà vẫn lạnh à?- Gió đột nhiên đi từ đâu đến cười cười.


Tôi lấy tay xoa xoa cái mũi cười hềnh hệch nhìn Gió.


- Cầm lấy, quàng vào cho ấm – hắn bỗng tháo chiếc khăn quàng trên cổ bằng len dệt màu xám đưa tôi.


- Cậu cầm lấy mà quàng, nhỡ ốm vật ra rồi thì thi thố cái gì được nữa? – tôi lắc đầu.


- Có cần tớ quàng luôn cho không hả?- hắn cương quyết. Đứng giữa đường giữa chợ mà lại có những hành động bất thường thế này thì hậu quả khủng khiếp lắm! Thôi, tốt nhất là cứ cầm lấy vẫn hơn. Miễn cưỡng quàng vài vòng vào cổ, chưa kịp cảm ơn thì hắn đã nhập vào đám con trai phía trước bình luận về Liên minh huyền thoại, level và đồ được tặng. Thế đấy, cứ đến rồi đi… Chiếc khăn còn hơi ấm nống của Gió, còn vương mùi hương thoang thoảng của Gió luồn vào mũi, dịu dàng. Tôi bồi hồi vuốt nhẹ chiếc khăn ấm áp này.


Chiều nay duyệt văn nghệ, tôi luống cuống đến nỗi chút nữa là quên cả lời bài hát. Nếu không có Gió nhắc nhở thì chắc coi như bị “loại từ vòng gửi xe” luôn rồi ! Xuống sân khấu, mặc dù không có nhiều người mà chân tôi tưởng chừng như không nhấc lên nổi nữa !! 30 phút sau kết quả được thông báo, tôi và Gió là đội đầu tiên được chọn vào vòng trong với cái gật đầu đồng loạt của ban giám khảo ! Đâu cần phô trương, múa may lụa là như mấy lớp khác mà tôi cũng được chọn đấy thôi. Vui quá, tôi nhảy cẫng lên vì sung sướng, đánh cái bốp vào vai Gió !


Quay về vẻ mặt bình thản như mọi ngày, tôi đánh bạo mua trà sữa nóng mời hắn một chầu. Ngồi yên vị trên hai đầu ghế đá cạnh đài phun nước trong trường, tôi không biết phải bắt đầu thế nào. “Mấy ngày trước tớ không được ổn định tinh thần cho lắm… Xin lỗi nha!…” Gió ngập ngừng. “Ừ, tớ hiểu. Nhưng cậu không nên làm thế với mẹ, ngọt nhạt gì thì bà ấy cũng là người sinh ra cậu mà…” tôi cắn cắn ống hút nói. “Cậu không hiểu được đâu mà… nếu cậu mà là tớ thì chắc cũng sẽ thế thôi !” Gió nhíu mày. “Ừm, có vẻ cậu điên lắm nhỉ?” tôi ngần ngại nhìn Gió. “Ừ” hắn gật đầu một cái, cười đầy chát chúa…


Vệt gió tàn


Tuy vậy, lúc tối Gió lại nhắn tin tâm sự hết với tôi. Hoá ra mẹ cậu ta ngoại tình rồi ly hôn chồng. Sau bốn năm bặt vô âm tín, tuyệt tình tuyệt nghĩa thì bà ta đường đột quay về xin sự tha thứ của hai bố con họ. Người bố nhân hậu đã chấp nhận lời xin lỗi, nhưng với hắn thì không ! Hắn hận người đàn bà vì đã bỏ rơi mình, hận người phụ bạc chồng để đi theo một người đàn ông khác. Hình ảnh về mẹ trong hắn đã chết từ lâu, thay vào đó là sự hận thù, căm ghét và oán trách. Gió ghét vẻ ngoài hào nhoáng này vì nó quá giống mẹ ! Trong suốt bốn năm qua, những dịp lễ Tết hay cúng dỗ, Gió đều rất nhớ hình bống của người mẹ ngày nào nhưng không thể thể hiện ra bên ngoài vì sợ làm bố buồn. Tôi chả biết nói gì hơn, chỉ thấy tự nhiên mọi thứ thật chống rỗng, thật đáng thương cho hoàn cảnh của Gió. Giờ thì tôi hiểu tại sao hắn lại không trực tiếp nói được với tôi, chắc hắn sợ không thể làm chủ được cảm xúc của mình mất ! “Cậu biết đấy, nếu mẹ cậu quay về thì có nghĩa rằng, bà ấy vẫn coi bố con cậu là bến bờ của mình, vẫn yêu thương bố con cậu như xưa” tôi nhắn lại. “Bỏ đi biệt tích bốn năm mà nói là yêu à?”. “Nhưng mà, cậu có chắc bốn năm qua bà không dằn vặt lương tâm không?”. Hắn không trả lời lại. “Cậu nên cho mẹ mình một cơ hội để cả ba người đều được làm lại từ đầu, như vậy cậu lại có mẹ như xưa và mẹ cậu lại có được một chỗ dựa vững chắc…”. “Tớ không thể tha thứ được cho bà ta !”. “Cậu… nên học cách tha thứ thay vì oán trách, cứ nghĩ mọi chuyện chỉ như một cơn ác mộng thôi”. Tôi khuyên gió chân tình nhất có thể rồi bảo hắn ta đi ngủ sớm, chuyện đâu còn có đó.Cuộc thi đã sát nút rồi, tôi không muốn hắn suy sụp tinh thần như vậy. tôi chả biết làm sao để giúp gió, chỉ có thể nói đế thế thôi, còn đâu là tuỳ vào cậu ta.


Vậy là cuộc thi cũng bắt đầu, tôi ở nhà run bần bật từ đêm hôn trước vì hồi hộp. Gió nhắn tin khuyên tôi đừng quá lo, cứ đi ngủ cho sớm để có sức khoẻ tốt. Đứng cầm đàn guitar giúp hắn vì hắn còn đang mải nói gì đó với Đan Nhi. Nhìn Gió cứ cười cười nói nói với người khác  như thế tôi cũng thấy có chút không cam tâm, dù gì tôi và hắn cũng là một đội sắp lên biểu diễn thi thố mà lại bỏ tôi đứng bơ vơ thế này… Sau bài Somebody to you của các anh chàng điển trai lớp 12 sôi nổi quậy tưng bừng hội trường, tôi run rẩy cùng Gió bước lên sân khấu. Đã thế, đám con gái cứ vỗ tay bôm bốp làm tôi càng mất tự nhiên hơn. Đúng vào lúc quan trọng, Gió đã nắm khẽ lấy tay tôi và thì thầm :”Đừng sợ, tớ ở đây rồi!”. Tôi khựng lại, tạm thời quên luôn việc mình đang đứng trên sân khấu trước hàng ta người. Nhạc nổi lên nhẹ nhàng và du dương, Gió lướt nhẹ êm ngón tay trên phím đàn dạo nhạc rồi cất tiếng hát. Giọng gió nhẹ và ấm, gây đủ truyền cảm tới người nghe. Tới lượt tôi, tôi cố gắng tập trung nhớ lại hết những gì Gió chỉ dẫn và hát theo, nhịp trầm nhịp bổng hay những khúc ngân dài. Từ cái chạm tay của Gió, tôi không còn thấy mất tự tin nữa, tôi thả hồn vào bài hát từ dầu đến cuối. Gió đang hoà nhịp giai điệu cùng tôi, tự nhiên tôi thấy lòng nhẹ bẫng đi phần nào và tự tin hơn rất nhiều.


Xong nhiệm vụ của “cả giang sơn”, tôi lao thẳng ra bồn rửa mặt làm trôi đi lớp phấn son, thứ tôi ghét nhất trên đời này. Tuy chỉ là trang điểm nhẹ nhưng cứ ngửi thấy mùi mĩ phẩm thôi là tôi đã không thể nào mà thở được chứ đừng nói là dùng. Gió thấy tôi khổ sở với khuôn mặt cứ cười cười làm tôi ngại chết mất !!!! Đến lúc trao giải, thầy “đu đủ” bắt cả tôi và Gió lên nhận giải. Tiếng chủ khảo cuộc thi công bố giải thưởng làm tôi giật thót mình. Tôi và Gió được giải Nhì sao??? Vui quá, tôi nhẩy xun xoe sung quanh Gió cười lớn, không ngừng nói “mình làm được rồi !”.


Sau vụ đó ai cũng chắc chắn rằng tôi và Gió đã trở thành “a couple”. Gió hình như cũng biết nhưng không có phản ứng gì gọi là phủ nhận, tôi thì cứ cười xoà cho xong. Hằng ngày tôi vẫn nhắn tin với Gió như bình thường và thi thoảng nói chuyện “giời ơi đất hỡi” nhưng sao nó vẫn cứ hay thế không biết ! Tưởng thế là tốt đẹp nhưng ai ngờ đâu, tất cả mới chỉ là bắt đầu… Từ sau cuộc thi, tôi quen được Dung- thi hát tiếng Pháp dù không được giải nhưng cũng rất ấn tượng. Cô ta tỏ ra rất dễ thương và vui tính như đứa trẻ con, làm ai cũng quý mến. Dung học B5, đúng lớp tôi toàn bạn bè nên bắt chuyện nhanh lắm, chả mấy chốc tôi đã thành bạn của cô ta. Quanh đi quẩn lại hoá ra Dung cũng là bạn của Gió ! Lấy lí do là bạn bè, Dung xin số Gió từ tôi để thi thoảng liên lạc. Tôi đồng ý ngay vì chả có lí do gì không được. Mới đầu Gió còn trách tôi cho số lung tung nhưng rồi lại thôi. Chả biết những ngày sau cậu ấy bận học hay sao mà nói chuyện với tôi cũng ngày một ít dần, ít dần đi làm tôi vừa từ trên thiên đàng, bay một phát xuống mười tám tầng địa ngục lúc nào không hay. Tôi nhận ra ảnh hưởng của Gió đã đến mức mà khiến tôi cũng phải ngạc nhiên vì điều đó. Nhiều lúc tôi thấy nhớ nhớ Gió nhưng lại không dám nhắn tin, thật thảm hại ! Dung cũng dần dần bặt vô âm tín cho đến một ngày… “Cậu khoẻ chứ?” Dung nhắn. “Ừ, cũng bình thường. Cậu sao?” tôi nhắn lại. “Tớ ổn lắm! Tớ muốn nói với cậu một chuyện”. “Ừ, cứ nói đi”. “Tớ bị thích HẮN TA rồi đấy !”. “Ý cậu là sao?” tôi hoang mang nhắn lại. “Ý tớ, là tớ cũng thích hotboy B3 giống cậu rồi!”. “Gì nữa?”. “Tớ sẽ theo đuổi cậu ấy!”. “Ừ”. “Cậu không ghen à? Tưởng cậu phải tức chết ấy chứ?”. “Tớ cần gì phải làm thế? Chọn ai là việc của hắn”. “Cậu cao cả thật đấy Linh ơi…”. “Vì tôi biết tôn trọng người khác !”


Kể từ lúc đó, tôi bắt đầu có những suy nghĩ không hay ho gì về Dung và cách cư xử của cô ta. Dung luôn cố tình đi xen giữa tôi và Gió khi vô tình cùng đi lên lớp, hay cùng đi uống nước. Thu đi họp bí thư cũng kể rằng cô ta cố tình đi họp hay bí thư lớp mình để được ngồi dính chặt lấy Gió làm nó phát ói. Rồi cũng có lần Dung tự tiện khoác tay hắn ở đám đông. Ai cũng biết ý đồ của cô ta và Gió cũng có những biểu hiện rất lạ. Hắn ít ra khỏi lớp hơn, hay tắt điện thoại và đến trường thật sớm. Tưởng như Dung đã hết hi vọng nhưng rồi cơ hội cũng đến.


- Ô… Cậu cũng đi uống nước đấy à? – Dung mở to mắt nhìn tôi.


- Ừ… – tôi gật đầu rồi khoá vòi nước.


- Sao cậu xanh thế? – Dung lo lắng giả tạo đến lộ liễu.


- Tớ không sao…. – tôi lảng tờ đi.

...
♥ Đánh dấu trang này
«123»

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Vận tốc rơi của nước mắt
» Món quà giáng sinh bất ngờ
» RỒI MỘT NGÀY ANH SẼ MỞ ĐƯỢC TRÁI TIM EM!
» Trên thế gian có hai từ ''định mệnh
» Sẽ có người thay anh yêu em
» Món quà
1234...323334»
Bài viết ngẫu nhiên
» Chuyện kể từ hai thế giới
» Chạm tay vào yêu thương
» Thiên thần hộ mệnh
» Đơn Phương Một Mùa Thu Lạnh
» Có Một Khoảng Cách Trong Mưa
» Anh là thiên thần hay ác quỷ ?
1234...141516»