- Không có gì đâu! Bạn đừng lo!
Nhận tờ khăn trên tay của cậu bạn, Kim chấm vội lên mắt rồi cười gượng để qua chuyện.
- Chắc là cắn rứt lương tâm nên mới thế chứ gì?
Một câu nói cạnh khóe của cô bạn ngồi ở phía trước làm Kim thấy lòng thêm nặng trĩu. Cũng may cô nàng đó không nói thêm câu nào nữa vì bị Minh Vy trợn cho mấy phát, nếu không chắc Hoàng Kim cũng sẽ khóc to một trận nữa. Quá nhiều sự bực mình đổ xuống đầu khiến cô không tài nào chịu đựng được.
Những buổi học sau vụ chiếc ví tiền vẫn là những buổi học thảm họa với Kim. Cô hầu như luôn phải sống trong những ánh nhìn trách móc của các thành viên khác trong lớp trừ Nguyễn Tâm và Minh Vy. Đôi lúc Kim chỉ muốn nghỉ học cho rồi.
- Này!
Kim ngẩng mặt nhìn lên khi nghe tiếng gọi của Minh Vy. Cô nàng lúc nãy chạy hồng học ra ngoài và giờ trở về với vẻ vô cùng khẩn cấp.
- Có thấy cái tròn tròn nhỏ nhỏ đen đen ở góc kia không?
Cả lớp vội vàng nhìn theo hướng tay chỉ của Minh Vy. Vài giây sau thì những tiếng xì xầm xuất hiện như ve kêu.
- Ơ! Nhìn giống camera nhỉ? Nhưng từ bữa tới giờ có thấy nó đâu?
- Uh! Dạo trước có nghe đồn trường mình sẽ bắt camera trong từng phòng học nhưng sau rồi chẳng thấy động tĩnh gì. Sao giờ nó lại xuất hiện thế nhỉ?
- Bắt ở cái chỗ khuất như thế đố ai mà nhìn thấy được!
Bla bla…
- Mấy bạn đúng là! Bây giờ không phải là lúc thắc mắc về sự xuất hiện của nó. Kim, đi theo tôi!
Minh Vy quát lớn rồi chạy lại nắm tay Kim kéo đi. Cô nàng lúc này vẫn chưa hiểu mô tê gì cả.
- Chúng ta đi đâu vậy?
Kim ngơ ngác khi thấy cô bạn lôi mình đi từ tầng một lên tầng bốn của dãy phòng chức năng.
- Chậm tiêu quá! Cứ đi rồi sẽ biết!
Thế là cả hai bước rần rần lên cầu thang. Vy đưa cô đến một căn phòng rộng mới toanh, trong đó có rất nhiều màn hình. Ban đầu Kim vẫn còn chưa hiểu lắm nhưng khi nghe Vy hỏi chú giám sát thì mới dần dần hiểu ra.
- Chú ơi! Camera trường mình được bắt cách đây hai tuần phải không ạ?
- Uh! Thứ hai đầu tiên của tháng đấy!
- Vậy chú có thể cho cháu xem đoạn video quay lại buổi sáng lúc khoảng chín giờ ngày thứ ba tuần trước của lớp Thanh nhạc A được không ạ?
Minh Vy hỏi sốt sắng. Kim đứng bên cạnh nuốt nước bọt ừng ực.
- Được thì được những cũng chưa chắc là có cảnh mà các cháu muốn xem đâu. Vì hệ thống camera của trường đang trong giai đoạn chạy thử nên nhiều lúc cũng xảy ra lỗi.
Chú giám sát chậc lưỡi giải thích.
- Dạ. Không sao đâu ạ. Xin chú cứ cho chúng cháu coi.
Minh Vy tỏ vẻ dứt khoát.
- Uh. Đợi chú một lát!
Và thế là Kim và cô bạn tóc xoăn đứng đợi, tâm trạng cả hai có vẻ rất giống nhau, đều lo lắng và chờ ngóng.
Sau vài phút tìm kiếm, chú giám sát cũng mở ra được đoạn video ghi lại sự việc diễn ra vào ngày hôm đó. Kim chăm chú nhìn. Cái cảm giác sắp được minh oan khiến cô thấy bủn rủn cả người.
Trong màn hình nhấp nháy, Kim thấy chính mình đang chạy ào vào lớp, đến vị trí ngồi và lôi ra trong cặp một…
Tới cảnh này, cô phải lấy tay che mặt lại vì quá xấu hổ.
Sau khi Kim rời khỏi phòng, khoảng vài phút sau, có một thành viên chạy vào lớp với thái độ vô cùng lén lút. Nhìn kỹ thì hóa ra là cô bạn đen nhẻm mà hôm bữa Kim đã ra tay trợ giúp thoát khỏi sự bắt nạt của đám con trai trong trường.
- Sao Giáng Tiên lại có mặt ở đây nhỉ?
Minh Vy thốt lên đầy thắc mắc. Chính Kim cũng đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Và rồi những cảnh tiếp theo đã khiến cho cô và cả Minh Vy ngỡ ngàng. Cả hai không tin được những gì mình vừa nhìn thấy. Có nằm mơ Kim cũng không ngờ người ra tay hãm hại cô chính là người mà cô từng giúp đỡ và muốn được kết bạn. Hình ảnh Giáng Tiên vội vã mở cặp Mỹ Ngọc để lấy chiếc ví rồi chạy lại chỗ ngồi của Kim giở trò vu oan cứ hiện lên trong mắt cô đầy trần trụi. Cô không nghĩ rằng mình đáng ghét đến mức để người ta phải chơi xấu như thế.
Tuy nhiên mọi việc vẫn không dừng lại ở đó khi trong màn hình xuất hiện thêm Nguyễn Tâm. Kim lại dán mắt vào bằng tất cả sự chăm chú. Nguyễn Tâm có mặt ở đó tại thời điểm đó đồng nghĩa với việc anh biết cô là người vô tội. Vậy tại sao?
- Em đang giở trò gì vậy hả Tiên?
Tiếng hét của Nguyễn Tâm khiến Giáng Tiên giật mình quay lại, nhưng cô chỉ bối rối vài giây rồi lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh.
- Anh cứ coi như không thấy gì đi!
Nét mặt cậu lớp trưởng đầy vẻ lo lắng.
- Sao em lại đối xử như thế với Hoàng Kim, cô ta đâu có làm gì em?
Giáng Tiên rít lên đầy giận dữ.
- Không làm gì à? Nó dám chế giễu sự xấu xí của em! Nó lấy cái vẻ thanh cao tốt bụng xinh đẹp để dè bỉu em, để làm em phải xấu hổ trước mặt mọi người. Em không cho phép nó xúc phạm em như thế!
Nguyễn Tâm vội vàng chạy đến ngăn cản Giáng Tiên để ví tiền vào túi của Kim.
- Dừng lại đi! Kim không phải người như thế! Em đừng có giận quá mất khôn!
Một cách đầy mạnh bạo, Giáng Tiên hất tay Nguyễn Tâm ra và hét lớn vào mặt anh chàng.
Và chính những lời nói đó đã khiến trái tim Kim như vỡ ra hàng trăm mảnh.
- Anh đừng có giở thói quân tử ra ở đây. Đáng lẽ anh phải vui khi thấy em làm điều này vì nếu cô ta bị nghi ăn cắp thì sẽ giúp anh cô lập cô ta một cách dễ dàng hơn. Sao hồi trước lúc lén lút làm bẩn cặp của Minh Vy anh không nghĩ giống như lời anh nói lúc này đi. Sao khi cô lập những người khác và ngay cả em anh lại không quân tử như vậy hả? Để yên cho em làm và im lặng đi.
Mắt Kim đỏ hoe, môi mím chặt. Minh Vy đứng bên cạnh cũng không khá khẩm hơn là mấy. Cả hai cô nàng đứng trơ như tượng đá, mỗi người một cảm xúc nhưng tất cả đều là những cảm xúc buồn.
Bước từng bước nặng nhọc xuống cầu thang, Kim thấy mình dường như không thể đi nỗi nữa. Làm sao có thể như vậy chứ??? Nguyễn Tâm đáng yêu, Nguyễn Tâm tốt bụng luôn luôn giúp đỡ cô lại chính là người cố gắng để cô lập cô sao? Thật không thể tin được. Con người…con người làm sao có thể giả tạo đến mức ấy??? Làm sao…
- Xin… lỗi…
Minh Vy thốt lên những lời đầy khó khăn. Có lẽ cô nàng biết mình không còn mặt mũi nào để nói câu ấy với Kim.
- Mình không trách bạn… Xin lỗi! Mình đi trước…
Kim nói bằng một hơi thở yếu rồi vội vàng bỏ đi. Lúc này cô cần được ở một mình. Trái tim nhỏ bé của Kim đáng báo động rằng nó sắp không chịu nỗi những sự thật phũ phàng được nữa.
Kim trốn một phòng của nhà vệ sinh và trút hết mọi đau khổ ở đó. Đúng là một buổi sáng bắt đầu bằng nước mắt thì cả ngày cũng sẽ chẳng khá hơn. Giờ đây Kim còn khóc nhiều hơn và dữ dội hơn. Trong đầu cô bây giờ không còn Minh Vy, không còn Giáng Tiên, chỉ còn Nguyễn Tâm với những mảng vụn vỡ lần lượt nứt ra khỏi tâm trí. Cô lập nhau để được cái gì mà phải làm như vậy chứ? Yêu thương nhau, cười đùa với nhau không phải tốt hơn sao?
Những giọt nước mắt lại lăn dài… lăn dài…
Kim không biết rằng bên ngoài kia, một người đang đứng chết lặng khi nghe tiếng cô khóc.
Có những sự hối hận đã muộn màng…
PHẦN 14: THỰC TẾ VÀ KÝ ỨC
Lúc Kim trở về phòng với đôi mắt sưng húp thì cũng là lúc Giáng Tiên rời khỏi phòng với đôi mắt tương tự Kim. Chỉ có điều mắt Kim sưng vì khóc quá nhiều, còn mắt Giáng Tiên sưng vì…bị đánh!
- Trời ạ! Làm sao có thể… Con nhỏ xấu xí đó… Nó thật là… Oaaaaaa….
Mỹ Ngọc tru tréo thể hiện sự bất bình. Nhưng khi nhìn thấy Kim thì cô nàng im bặt, cúi gầm mặt xuống.
Không khí cả lớp bắt đầu rơi vào tình trạng im lặng đến lạnh người. Các thành viên trong lớp ai cũng lén nhìn Kim nhưng chẳng ai dám thốt lên một lời nào cả. Thế mới biết hai từ “xin lỗi” đâu phải dễ dàng mà nói ra. Kim thì chẳng muốn nói gì, không giải thích, không bênh vực, cô chỉ muốn được yên lặng để bình tâm mà thôi.
- Sao vào tiết rồi mà lớp trưởng không thấy đâu nhỉ?
Minh Vy thắc mắc khi thấy vị trí trước mặt Kim trống trơn. Cô cũng nhìn nhưng rồi ngậm ngùi úp mặt lên bàn. Sự thất vọng và đổ vỡ trong Kim hiện quá lớn để có thể chấp nhận bất cứ một điều nào khác nữa.
Tình bạn của tuổi hai mươi chỉ được như thế thôi sao?
Đời lắm lúc quá phũ phàng, phũ phàng hơn cả cơn gió chiều đông vô tình lướt ngang ngọn cây khiến chiếc lá duy nhất trên cành phải vội lìa xa chốn cũ…
***
Kim tan học với tâm trạng hoàn toàn không ổn. Karo, Nguyễn Tâm, tất cả đều đang khiến cô đau từng khúc ruột. Tuy nhiên Kim vẫn đủ tỉnh táo để biết mình cần phải làm gì.
Cô về nhà đúng giờ sau khi bước xuống từ chiếc xe buýt đông nghẹt. Cũng may bây giờ là mùa đông nên việc mọi người đứng san sát nhau còn dễ chấp nhận được, nhưng nếu mùa hè thì thật là một điều kinh hoàng…
Cánh cổng giản đơn cùng những đóa hoa hồng leo như vẫy chào Kim trở về. Karo đã đứng đó tự lúc nào. Kim không buồn nhìn, cô mở cổng và đi thẳng vào trong.
- Sao hôm nay cô nấu ít cơm thế?
Kim im lặng.
- Đồ ăn cũng vậy!
Kim im lặng.
- Bát của cô đâu?
Lần này thì Kim nhìn thẳng vào mắt Karo, nói dõng dạc như một lời tuyên bố.
- Từ nay em không ăn cơm với anh nữa. Em sẽ tự kiếm tiền bằng cách đi làm thêm. Anh ăn đi. Chúc anh ngon miệng.
Xong đâu đấy cô bỏ vào phòng và đóng cửa lại. Dù Karo có ơn lớn với cô, dù bây giờ hoàn cảnh của cô vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng lòng tự trọng của một đứa hai mươi tuổi không cho phép cô tiếp tục ăn nhờ ở đậu và phụ thuộc như thế này nữa.
Nhưng việc nhịn đói quả là không dễ dàng chút nào…
Trời về chiều, bụng Kim bắt đầu lên tiếng. Nhưng cô vẫn chịu được. Khoác chiếc áo ấm vào người, Kim đứng dậy và ra ngoài.
- Đi đâu thế? Trời hôm nay lạnh lắm! Cô lại chưa ăn gì…
Karo đứng trước cửa phòng tỏ vẻ lo lắng.
- Em ra ngoài kiếm việc làm thêm. Chút em sẽ về nấu bữa tối. Em không về muộn đâu.
Kim khịt khịt mũi rồi mở cửa. Giờ đây cô chẳng muốn nhìn mặt Karo nữa. Nhìn anh những câu nói phũ phàng ngày hôm qua lại xuất hiện trong đầu Kim và khiến tim cô đau nhói. Thà cứ cố quên đi còn hơn.
***
Lang thang trên con đường chỉ toàn những xác cây trơ trụi, Kim bỗng thấy cô đơn kinh khủng. Chỉ mới ít ngày trước thôi cô còn thấy lạc quan vì bên cạnh có một số người yêu thương quan tâm mình. Nhưng giờ đây thì mọi thứ đã tan như bọt xà phòng, một đi không trở lại…
Ra đến đường lớn, Kim phân vân không biết mình sẽ đi về hướng nào. Nên rẽ trái hay rẽ phải? Nơi nào sẽ có cơ hội cho cô?
Bỗng từ đằng xa xuất hiện một bóng người khiến Kim đứng hình toàn tập.
Dáng người ấy. Đầu tóc ấy. Đôi mắt ấy. Không!
- Mẹ ơi!
Bỏ mặc dòng xe cộ đang chạy tấp nập trước mặt, Kim chạy ào qua đường. Đối với cô bây giờ không có điều gì quan trọng bằng việc nhìn thấy và được gặp mẹ. Đã năm năm trôi qua, đã năm năm cô chỉ được nhìn mẹ qua bức ảnh duy nhất được giữ lại. Không ngờ giờ đây mẹ lại xuất hiện trước mặt cô, rất chân thật, và rất gần!...