Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, quá ăn của Kim đã treo biển đóng cửa. Cô vội vã trả tiền và chạy ra ngoài tiếp tục đứng đợi bố.
Trời càng về khuya càng lạnh. Gió thổi từng đợt dài làm tê buốt cả người. Chẳng ai muốn đi ngoài đường vào cái giờ đó nên những bước chân cứ hối hả dần. Chỉ có Kim là đứng yên và hít hà hai bàn tay để đợi bố về.
Quán nhậu thường đóng cửa rất muộn. Kim bắt đầu thấy lo. Cô lo cho chính mình. Nếu cứ thế này thì chắc Kim không chịu được mất. Mặt cô đã lạnh ngắt đi, hai tay cũng thế, đôi chân thì cứ như tê lại và không thể cử động được. Bố thì vẫn uống từng ly to đùng và chưa hề có dấu hiệu dừng lại.
Bỗng những âm thanh mạnh bạo vang lên khiến Kim giật mình. Cô phóng ào vào trong quán.
- Bố!
Kim hét lên khi thấy bố đang nằm dài trên sàn, trước mặt là một ông mập ú cũng đang trong tình trạng ngoắc cần câu.
- Sao dám đánh tôi? Bây giờ đến cả một tên hèn kém cũng dám coi thường Bình Tân này sao? A a a a…
Kim đỡ bố dậy khi ông không thể nào tự đứng vững. Mặt bố đỏ ong, cả người toàn mùi bia rượu và chỉ thẳng tay vào ông mập ú quát lớn.
- Gì? Muốn ăn đòn tiếp hả? Thích thì chiều! Nhào vô!
Ông mập tức tối tiến lại phía Kim và bố, hất mặt thách thức. Cả hai người có vẻ đã uống quá nhiều và không còn chút tỉnh táo nào nữa.
- Tôi sợ à! Nhào thì nhào!
Bố Kim vẫn cố gắng quơ tay để nghênh chiến với đối thủ mặc dù mắt đã không còn nhìn rõ đường. Kim dùng hết sức để cản bố lại, đồng thời nhờ chủ quán và những người xung quanh vào can ngăn. Tình trạng lúc ấy rất lộn xộn và huyên náo.
Phải mất một lúc sau thì cuộc đấu khẩu giữa hai người đàn ông say xỉn mới được chấm dứt sau khi cả hai đã lăn ra ngủ khò khò. Dân nhậu là vậy. Chỉ mạnh miệng được lúc đầu. Xong đâu đấy lại ngủ lăn ra như chết.
- Thôi! Trả tiền rồi đưa bố cô về đi! Ăn mặc lịch sự thế kia mà cũng giang hồ gớm!
Bà chủ quán phất tay, vẻ mặt rất dữ tợn.
Kim vội gật gật đầu rồi tìm ví tiền trong túi bố. Nếu cô có đủ tiền thì cũng đã trả dùm bố rồi. Nhưng Kim không đi làm thêm, chỉ sống dựa vào Karo nên chuyện tiền bạc lúc này Kim chưa thể ý thức được.
Phải khó khăn lắm cô mới móc được chiếc ví từ túi sau của bố vì bố cô nhất định không chịu nghiêng người. Một giây khựng lại, mắt cô mờ đi khi nhìn thấy chiếc ví bố đang dùng. Đó chẳng phải là quà sinh nhật mà cô tặng bố năm ngoái đấy sao? Lúc tặng rõ ràng cô thấy dì Lan đã quăng nó vào sọt rác, sao bây giờ nó lại ở đây chứ?
Nhưng hoàn cảnh không cho cô suy nghĩ nhiều, Kim cầm tiền đưa cho bà chủ quán rồi đỡ bố dậy. Khuya như vậy nên việc tìm taxi rất khó. Kim vừa dẫn bố đi vừa nhìn quanh xem có chiếc taxi nào chạy qua không. Quá mỏi chân, cô đành phải đưa bố tới ngồi ở trạm chờ xe buýt.
Bố ngủ ngon lành trên vai cô. Nhịp thở đều đầy thanh thản. Có lẽ bia bọt cũng đã giúp bố vơi đi phần nào nỗi buồn chất chứa trong lòng. Cô khẽ cúi xuống và hôn lên trán bố bằng tất cả tình yêu chân thành có trong tim. Bố có ra sao thì vẫn là bố. Mãi mãi là thế…
Chiếc xe buýt hiếm hoi chạy ngang qua đã đưa hai bố con cô về lại căn nhà cũ. Kim không dám vào nhà mà phải năn nỉ chú tài xế tới bấm chuông thay cho mình, còn cô trốn vào một góc. Nhấn ba hồi chuông, cô mới thấy cánh cửa mở ra. Dì Lan vẫn còn ngái ngủ trong bộ đầm xộc xệch. Kim thấy một chút tức giận. Bố bỏ đi cả ngày như thế mà dì ta vẫn ngủ ngon lành và chẳng có chút nào lo lắng. Sao nhiều người phụ nữ có thể vô tâm với gia đình như vậy được nhỉ?
Bố đã về nhà an toàn. Kim thở phào rồi leo lên taxi về căn nhà gỗ. Đến lúc này cô mới nhớ rằng mình chưa thông báo gì cho Karo…
Ôi không! Karo sẽ không tha thứ cho cô mất!
Như lần trước, người tài xế này vẫn hỏi cô những câu tương tự về việc vì sao lại có căn nhà nằm trong khu vực này. Kim đã có một chút bối rối. Nhưng cái cảm giác sợ Karo la mắng đã lấn át tất cả cảm xúc của cô. Kim vội vã trả tiền taxi rồi chạy ù vào cổng.
Trời tối đen như mực. Kim tự khâm phục mình khi chạy một mình trong một khu vực không hề có chút ánh sáng. Mãi khi tới thấu cổng thì ánh đèn từ ngôi nhà của Karo mới khiến không gian trở nên bớt đáng sợ hơn.
Và Karo lại đứng trước cửa nhà từ lúc nào…
- Về rồi à?
Kim giật mình và đứng khựng lại, cô không biết phải ăn nói ra làm sao với anh. Không có cô ở nhà, không biết Karo đã ăn cơm bằng cách nào. Cảm giác tội lỗi ùa về trong Kim.
- Về rồi thì vào đi. Đứng ngoài đó làm mồi cho muỗi à.
Karo vẫn rất bình tĩnh và lạnh lùng như thường lệ. Điều này làm Kim càng sợ hơn. Giá như anh quát lớn và la mắng cô thì chắc còn dễ chịu hơn cái thái độ bình tĩnh kinh người đó
Sau khi tắm rửa và thay áo quần, Kim rón rén vào phòng Karo.
Nhưng căn phòng vắng tanh. Kim thấy lạ. Rõ ràng trong bếp không có, phòng khách cũng không. Vậy thì Karo đi đâu được nhỉ?
Nhìn quanh một lúc lâu, Kim bắt đầu gãi tai vì thấy khó hiểu. Cừa phòng tắm của anh đang mở, có nghĩa là Karo không có trong ấy. Bất giác Kim thấy sợ sợ và bắt đầu gọi khẽ:
- Karo… anh ở đâu rồi?
PHẦN 13: SỰ THẬT PHƠI BÀY
Kim gọi hai ba lần như thế với âm lượng to dần lên, nhưng đáp lại cô vẫn là sự im lặng. Cả khu vực này chỉ có mỗi nhà của Kim. Vì thế không khí rất là yên tĩnh. Nhiều lúc yên tĩnh đến đáng sợ…
Á…
Bỗng trời nổi gió to làm Kim giật mình, chiếc rèm cửa phòng Karo bật tung khiến cô hét lớn.
- Gì thế?
Tiếng quát của Karo làm Kim im bặt, quay lưng lại nhìn.
- Huhu! Anh ở đâu thế? Em tìm anh nãy giờ!
Kim mếu máo sau khi tin chắc rằng việc cái rèm cửa bị bung ra hoàn toàn là do gió.
- Cô bỏ tôi đi cả ngày không thèm ư hử thì còn tìm tôi làm gì?
Karo tỏ vẻ bực mình rồi tiến đến giường nằm.
- Anh… giận em chuyện đó à?
Chột dạ, Kim cúi gầm mặt xuống nói lí nhí. Cô biết thể nào hôm nay mình cũng phải gặp sóng gió.
- Không! Về phòng mà ngủ đi!
Karo trùm chăn lên đầu rồi đuổi Kim về một cách phũ phàng khiến cô chửng hửng.
- Anh! Dù em biết em có lỗi nhưng anh cũng không nên nói với em như vậy chứ…
Kim thấy một sự tổn thương nho nhỏ trong lòng. Không cam tâm với việc bị đuổi đi, cô tiến lại và ngồi xuống giường.
- Thế cả ngày hôm nay anh ăn gì?
Cô kéo chăn ra để bắt chuyện với Karo trong khi anh chàng thì cố gắng kéo chăn lại.
- Không ăn gì cả.
Karo trả lời gọn lỏn rồi tiếp tục trùm chăn lên.
- Sao thế? Anh đừng đùa em! Nói đi! Anh ăn gì?
Kim nổi quạu hỏi lớn. Một người thèm ăn như Karo thì không thể nhịn suốt cả ngày được. Chắc anh chàng đang nói dối để khiến Kim thêm phần day dứt.
- Tôi chẳng rỗi hơi để đi nói dối làm gì. Không ăn thì bao là không ăn. Mà tôi cũng không trách gì cô cả. Về phòng đi! Muộn rồi!
Sự phũ phàng của Karo làm cô muốn đấm cho anh một phát vào mặt. Nhưng nghĩ đến việc mình là người có lỗi trước nên cô đành im lặng đứng dậy.
Tuy nhiên một chi tiết khiến cô khựng lại…
- Anh! Sao cái đèn này không cắm điện mà nó vẫn sáng được thế?
Kim tò mò hỏi khi thấy cây đèn cũ kỹ trên chiếc bàn nhỏ nằm sát giường Karo.
- Đừng có đụng vào nó!
Karo vùng dậy hét toáng lên khi thấy Kim cầm cây đèn lên ngắm nghía. Nhưng tất cả đã muộn. Người Kim tê liệt trong phút chốc rồi ngất trên bụng Karo.
Cô nàng đã bị điện giật!
Vì tội tò mò thiếu kiểm soát…
***
Sáng.
Người Kim có thể gọi là một chiếc đồng hồ sinh học rất lý tưởng. Điều đó thể hiện qua việc dù tối hôm trước ngủ muộn như thế nào thì sáng hôm sau đúng 5h30 là mắt cô đã mở vào chào đón bình minh.
Lần này cũng vậy, Kim mở mắt và thấy người mình có gì đó là lạ. Dành thêm ít phút để bình tĩnh, Kim tá hỏa khi nhìn ra mình đang nằm ngủ trong một tư thế vô cùng kỳ lạ. Nửa thân thì ở phía trên giường, nửa thân nằm dưới đất.
Một cách khó khăn, Kim đứng dậy. Những khớp xương kêu răng rắc chứng tỏ cả đêm qua cơ thể cô đã bị đặt sai tư thế. Tức tốc, Kim chạy đi tìm Karo.
Nhưng như tối hôm qua, lần này Kim cũng không thể biết được anh chàng lạnh lùng ấy đang ở đâu khi mọi thứ trong nhà vẫn vô cùng im ắng.
Những câu hỏi thắc mắc kỳ lạ của hai chú tài xế bất giác xuất hiện trong đầu Kim và khiến cô cảm thấy sợ…
Không phải tự nhiên mà họ lại thắc mắc như thế?
Có lẽ nào?
- Dậy rồi thì đi nấu cơm đi! Tôi đã không có cơm trong bụng hai buổi rồi đấy!
Tiếng ra lệnh của Karo vang lên khiến Kim giật mình nhìn quanh. Nhưng sao chỉ nghe tiếng mà lại không thấy người. Điều này càng làm cô nổi gai ốc rần rần.
- Mở cửa và nhìn ra cổng đi! Ngó nghiêng xung quanh làm gì!
Và Kim thở phào khi thấy anh chàng đang lúi húi với những bông hoa hồng leo mềm mại ngoài cổng. Kim tự gõ vào đầu mình vì cái tội hoang tưởng quá mức. Người ta nói gì thì kệ họ, riêng cô thì cần phải biết tin tưởng người đang sống cùng mình. Kim ổn định tâm lý rồi chạy vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Một buổi sáng với cơm và các món liên quan đến cơm.
- Anh à! Gạo nhà mình hết rồi! Chiều em được nghỉ. Anh chở em đi mua nha!
Kim đưa chén cơm đầy vun và nói với Karo như kiểu một người vợ nói với chồng.
- Cô tự đi đi! Tôi không thích!
Đáp lại sự chân thành của Kim vẫn là giọng nói lạnh lùng thường thấy.
- Nhưng nặng thế làm sao em vác về nổi!
Kim phát cáu. Làm đàn ông con trai trong nhà sao lại bắt con gái chân yếu tay mềm như cô đi mua bao gạo to đùng và lệ khệ vác về chứ?
- Thì mua bao nhỏ thôi. Khi nào hết lại mua tiếp!
Anh chàng vẫn tỏ vẻ vô cùng bình thản.
- Nhưng như thế thì không tiết kiệm!
Kim lại được thể rít lên. Lần này thì đúng thật là cô không chịu đựng được cái tính cách kỳ cục của Karo nữa.
- Tiền là của tôi. Tiết kiệm hay không cũng không ảnh hưởng gì đến cô cả.
Câu trả lời một trăm phần trăm phũ phàng của Karo khiến Kim đánh rơi cả đôi đũa xuống đất. Dù câu nói ấy là hoàn toàn chính xác về mặt thực tế nhưng nó lại là cái tát mạnh với Kim. Một sự tổn thương quá lớn. Qua câu nói ấy Kim mới nhận ra mình là một đứa ăn bám trơ mặt đến mức nào.
Như biết được bản thân lỡ lời, Karo khẽ dừng đũa và nhìn lên Kim. Thấy đôi mắt cô nàng ươn ướt, anh chàng tỏ vẻ khá bối rối. Karo định mấp máy nói điều gì đó thì Kim đã lên tiếng trước, giọng nghẹn ngào:
- Em đi học đây. Anh ăn tiếp đi nhé.
Xong đâu đấy cô xách cặp và bỏ đi thật nhanh ra cổng trước khi òa khóc trước mặt anh chàng.
Buổi sáng hôm ấy không khí thật là đặc biệt khi những dây hồng leo chào đón Mặt Trời bằng tiếng khóc của Kim chứ không phải bằng tiếng chim hót như thường lệ. Người ngồi trong nhà nuốt không vào, kẻ ngoài cổng thì ôm mặt khóc nức nở. Một bức tranh thật là đa cảm xúc…
***
- Sao thế Kim? Mắt bạn đỏ hoe rồi kìa!
Nhìn thấy gương mặt sưng lên vì khóc quá nhiều của Kim, Nguyễn Tâm lo lắng hỏi han, không quên đưa cho cô nàng tờ khăn giấy để lau hết nước mắt còn đọng lại....