Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương

Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 2016
Truyện Dài


Năm năm trước…

Lúc ấy Kim vẫn chỉ là một cô bé mười lăm tuổi ham chơi và mơ mộng. Tuy luôn tự ti với ngoại hình của mình nhưng Kim vẫn có những tình cảm chân thành giành cho người khác giới. Đới với lứa tuổi đó, tình yêu là khái niệm còn quá xa vời, mọi rung động chỉ dừng lại ở thích nhiều và thích ít. Hay nói bóng bẩy hơn là một sự cảm nắng nhè nhẹ.

Trong một lần đi du lịch với bố mẹ, Kim vô tình quen anh. Lúc ấy anh đã mười tám tuổi. Hai người gặp nhau khi cô bị lạc gia đình trong vườn thủy cung, và anh là người đã giúp cô tìm lại bố mẹ.

Đối với Kim, anh chẳng khác nào một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, cao ngút và đẹp lung linh. Điều ấn tượng nhất có lẽ là lúm đồng tiền bên trái mà mỗi khi cười lại khiến trái tim cô chao đảo.

Sau chuyến du lịch, cứ tưởng sẽ không còn được gặp anh nữa thì run rủi thế nào, cả Kim và anh lại cùng tham gia một khóa học anh văn của một trung tâm lớn trong thành phố. Gặp lại anh Kim mừng khôn xiết, và anh cũng cười khi cùng lớp với cô.

Suốt cả mấy tháng trời ngày nào Kim và anh cũng gặp nhau, ngồi cạnh nhau và nói cùng nhau những câu chuyện thú vị. Anh và cô rất hợp trong ý tưởng cũng như cách nhìn về cuộc sống. Anh vẫn luôn khen cô trưởng thành hơn tuổi và có sự chín chắn nhất định. Còn đối với cô, cô không quan tâm anh đã trưởng thành hay chín chắn, cô chỉ biết là anh giống hoàng tử trong mơ mà từ lâu cô ấp ủ.

Giữa anh và cô đã có rất nhiều kỷ niệm. Lúc ấy Kim ngây thơ đến mức không hề có bất kỳ một khái niệm nào khác ngoài tình cảm bồng bột dành cho anh.

Cho đến một hôm…

Đó là một đêm trời mưa bão sau chuyến đi chơi dài ngày do trung tâm tổ chức cho các học viên. Theo lịch trình thì chiều thứ bảy cả đoàn sẽ về lại thành phố nhưng vì một số lý do khách quan nên chuyến đi bị kéo dài thêm một ngày. Thời gian ấy cả bố và mẹ Kim đều bận đi công tác, nếu lịch trình diễn ra đúng như dự kiến thì chiều thứ bảy bố sẽ đón Kim và đưa cô cùng đi công tác, nhưng sự chậm trễ bất ngờ xảy ra khiến bố mẹ cô không thể kịp về để đón Kim. Vậy là cô đành phải về nhà dì Lan, lúc ấy vẫn còn là bạn của mẹ để ở tạm.

- Anh! Em không muốn về nhà dì ấy đâu! Mình trốn đi!

Kim cầm tay anh lay lay khi nhìn thấy bóng dáng gì Lan xuất hiện phía đầu xa.

- Tại sao thế?

Anh nhìn cô thắc mắc.

- Dì ấy đáng sợ lắm!

Kim nhăn nhó và kéo tay anh chạy ra sau con đường.

Thế là cả hai lang thang trên phố suốt mấy tiếng đồng hồ liền trong cái rét buốt của mùa đông. Cho đến khi nhiệt độ hạ xuống đến mức thấp nhất thì Kim không còn có thể chịu nỗi nữa.

- Anh ơi! Em lạnh quá!

Anh cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Kim rồi cũng thở dài.

- Uh. Anh cũng lạnh…

Và rồi nửa tiếng sau, Kim được anh dẫn vào một ngôi nhà lớn, có nhiều tầng với biển tên ghi to hai chữ “Nhà nghỉ”. Thực sự Kim rất ngây thơ với cuộc sống vào thời điểm ấy. Bằng chứng là cô không hề có phản ứng nào khi được anh dẫn vào đó vì Kim chỉ nghĩ đơn giản đó là một ngôi nhà để nghỉ chân, giống như cái tên của nó. Một phần vì quá lạnh nên Kim cũng chỉ muốn có chỗ trú chân càng nhanh càng tốt.



PHẦN 15: THỨ BẢY HẸN HÒ



- Cho cháu thuê hai phòng ạ!

- Hôm nay khách tới thuê đông, chỉ còn một phòng trống thôi!

- Dạ… thôi cho cháu thuê phòng đó đi ạ!

Nói đoạn anh nhận chìa khóa và dẫn cô tới căn phòng mang số 401.

Và cho đến bây giờ, cái đêm của năm năm trước vẫn luôn là đêm kinh hoàng và đầy ám ảnh với Kim. Cứ mỗi lúc vô tình nhớ lại, người Kim lại có cảm giác như bị hàng trăm hàng ngàn mũi dao đâm vào người. Cô đã phải trả một cái giá quá đắt cho sự ngây thơ của mình, cho cái tình cảm ngốc xít dành cho chàng hoàng tử trong mộng. Vì thế việc bị Karo nhìn thấy cơ thể mình đã khiến Kim hoảng sợ và lo lắng tột độ. Nỗi ám ảnh ngày xưa bám vào đó để tiếp tục hành hạ cô. Mặc dù giữa cô và anh vẫn chưa vượt qua giới hạn.

Và cho đến bây giờ, dù đã bị anh bỏ rơi một cách đầy tàn nhẫn, cô vẫn có một suy nghĩ điên khùng rằng, anh, người con trai mười tám tuổi ấy, không phải là một kẻ tồi!

***

Ngồi giam mình trong phòng, Kim chẳng biết làm gì ngoài việc ôm gối và suy nghĩ lung tung. Cô nghĩ về mẹ, về Nguyễn Tâm và về cả Karo…

Hôm nay dù sao cô cũng được gặp lại mẹ. Cho dù còn cách xa lắm mới có thể được cầm tay và ôm chầm lấy mẹ. Tuy nhiên sự xuất hiện của mẹ trước mặt cô chứng tỏ rằng mẹ vẫn ở đâu đó rất gần rất gần cô. Và rồi một ngày nào đó hai mẹ con cô có thể được gặp lại. Kim nhớ mẹ lắm…rất nhiều!

Việc phát hiện ra Nguyễn Tâm chính là thủ phạm trong vụ cô lập Kim là một cú sốc phải gọi là khá lớn đối với cô. Việc tự đập vỡ lòng tin đã trao cho một người thật chẳng khác nào một sự tra tấn. Đến tận bây giờ Kim vẫn còn cái cảm giác lạnh dọc sống lưng, trái tim tan nát khi niềm tin đã rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Hình như càng lớn con người càng không thể sống thật lòng với nhau. Họ luôn có cảm giác bị phản bội nếu lỡ giao niềm tin cho người khác. Có lẽ Nguyễn Tâm cũng vậy. Như Tào Tháo từng tuyên bố: Thà để ta phụ người chứ không bao giờ để người phụ ta. Thật buồn cho sự chân thành trong xã hội này…

Karo thì sao nhỉ? Đối với Kim. Cảm xúc dành cho Karo là vô cùng phức tạp. Khi cảm kích, khi biết ơn, khi yêu thương và có khi cũng ghét cay ghét đắng. Như bây giờ đây, cô hoàn toàn không muốn nhìn mặt anh. Vì chẳng bao giờ anh cho cô một cảm giác được an ủi, được che chở và bảo vệ mặc dù anh vẫn luôn làm những điều đó cho cô. Theo cách của riêng anh.

Và rồi cô nhìn vào gương, nhìn khuôn mặt mà cô chỉ mới làm quen cách đây gần hai tháng. Với khuôn mặt này thì làm sao mà cô dám gặp mẹ? Liệu mẹ có nhận ra đứa con gái ngày nào?

Ôi! Thật nan giải!

Tiếng cửa phòng lộc cộc làm Kim ngẩng đầu nhìn. Không cần đoán cũng biết người làm chuyện này là ai.

- Anh về phòng đi! Em không muốn nhìn thấy anh lúc này!

Kim nói vọng ra rồi nằm xuống trùm chăn lại. Cái kiểu làm hòa như vậy cô không thích chút nào. Ít ra cũng phải độc đáo và mới lạ hơn chứ.

Nhưng đáp lại cô không phải là một lời nói hay một sự im lặng mà vẫn là tiếng cốc cốc. Bực mình một chút, Kim nhổm dậy và nói lớn.

- Anh không nghe em nói gì à? Anh về phòng đi! Em muốn ngủ!

Nhữn tiếng cốc cốc vẫn lỳ lợm vang lên. Có gì đó bất an. Kim ra khỏi giường rồi tiến từng bước nhẹ về phía cửa. Tim đã đập một cách thận trọng hơn.

- Anh à…

Cô rón rén mở cửa, ló mặt ra ngoài. Con người đúng thật là kỳ lạ, những lúc sợ hãi nhất cũng chính là lúc liều mạng nhất.

Sau cánh cửa chẳng có ai!

Một sự trống trơn ngoài những đồ đạc vô tri đang nằm im tại vị trí.

Kim tái mặt. Tay run rẩy. Cô cố gắng nhìn quanh để xem tình hình. Cô tự trấn an mình đây chỉ là một trò đùa của Karo mà thôi. Phải! Chỉ là một trò đùa nào thôi!

- Anh à…Đừng trốn nữa! Em không thích chơi trò này đâu! Anh ra đi!

Kim nói mà giọng ngất ngất, dù cố tỏ thái độ bình tĩnh nhưng cô biết rằng tay và chân mình sắp không đi theo những điều khiển của bản thân nữa. Nỗi sợ hãi đang ngày một lấn chiếm.

Không gian im ắng đến kinh người. Cái lạnh của mùa đông cộng hưởng cảm giác lo sợ khiến người Kim như vừa bị đóng băng vừa bị đốt nóng. Rất khó chịu. Kim bắt đầu thấy khó thở. Cô muốn khóc!

Bỗng cánh cửa sổ bật tung. Gió lùa vào lạnh buốt. Nim hét lớn bằng tất cả sức lực còn lại rồi chạy ào vào phòng. Đầu óc cô lúc này không còn bất cứ một suy nghĩ gì nữa ngoài việc kiếm một nơi nào đó và trốn thật kín.

Đóng sầm cánh cửa lại, Kim nhảy ùm lên giường và chui vào chăn, cô cứ có cảm giác ai đó đang chạy sau lưng mình…

Cốp!

Một sự va đập không hề nhẹ!

Kim chui ra khỏi chăn, kéo luôn chiếc chăn trên giường xuống đất!

- Karo!

Cô tròn mắt há mồm khi nhìn thấy Karo đang ngồi lù lù trước mặt mình.

- Đau quá!

Anh xoa xoa đầu, nhăn nhó nhìn Kim, vẫn trong một bộ dạng rất luộm thuộm.

- Anh…sao anh lại ở đây…làm sao có thể?

Kim run rẩy, vừa hỏi vừa di chuyển ra khỏi giường, mặt tái méc, đúng là không có nỗi sợ nào giống nỗi sợ nào…

- Cô chạy đi đâu thế?

Ngạc nhiên trước thái độ của Kim, Karo cũng đi theo cô, vừa đi vừa hỏi, nhìn anh trong bộ dạng đó cũng đủ khiến một trái tim non nớt như Kim phải sợ xanh mặt. Những suy nghĩ kinh khủng nhất đang nhảy nhót trong đầu Kim, những thắc mắc của mấy chú tài xế lại được dịp lởn vởn trong đầu và làm cô chóng mặt.

Vừa đi vừa ngoái đầu nhìn, Kim không còn đủ khả năng để quan sát mọi thứ xung quanh. Trong mắt Kim bây giờ chỉ còn mỗi một màu đen của sự sợ hãi…

- Đừng chạy! Đứng lại đi!

Karo càng gọi Kim càng chạy nhanh, những bước chân vội vàng như vồ vập lên nhau.

Và điều gì tới cũng sẽ tới!

Á….!!!

Một cú đáp đất vô cùng ngoạn mục. Trong chiếc váy lùm xùm, Kim nằm dài trên nền gỗ, kèm theo đó là thân hình còm nhom của Karo phía trên do chạy quá gần Kim và không kịp để né. Một sự cố ngã dây chuyền mà Kim là người phải hứng chịu tất cả. Phải gọi là rất đau!

***

- Cô không sao đâu! Không có chấn thương gì nghiêm trọng. Chỉ có điều là má phải của cô hơi bầm một xíu thôi…

Sau một khoảng thời gian ngắn xem xét và xử lý vết thương, Karo đưa ra những nhận định…đầy tính chuyên môn.

- Anh vui quá ha?

Kim bực mình nhìn chằm chằm Karo sau khi cầm quả trứng gà luộc đắp lên vết thương trên mặt.

- Do cô cả chứ! Tự nhiên thấy tôi rồi chạy đi là sao?

Karo điềm tĩnh vặn vẹo.

- Gì? Ai gõ cửa rồi tự nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện lù lù trong phòng. Nói thế mà cũng nói được à?

Không kìm lòng được, Kim hét lên. Những nỗi sợ hãi cũng theo đó mà bị cuốn phăng đi.

- Thì… tôi chỉ định đùa cô chút thôi mà… ai ngờ…

Anh chàng chậc lưỡi tỏ vẻ nuối tiếc.

Kim bắt đầu sụt sịt. Cô không thích mè nheo nhưng nhiều lúc cảm xúc không giải tỏa được nên buộc phải khóc. Nhìn thấy dấu hiệu sắp rơi nước mắt của Kim, Karo có phần hốt hoảng.

- Thôi! Thôi! Nín nhé! Đi chơi không?

Lời đề nghị vô cùng lạ tai của Karo khiến Kim ngạc nhiên. Những giọt nước mắt chờ chực trên khóe mi bị thu lại. Không giấu nỗi cảm xúc, cô hỏi ngây ngô:

- Thật chứ!

Một giây chần chừ, Karo gật đầu.

Vậy là Hoàng Kim xinh tươi đã có một buổi tối thứ bảy không hề cô độc.

Cuối tuần nhìn thiên hạ ra đường đông vui kể cũng là một cái thú. Con người dù có giỏi giang đến đâu, giàu có đến đâu cũng không thể vui khi ở một mình. Đôi lúc nhìn người khác hạnh phúc bản thân chúng ta cũng cảm thấy ấm lòng.

Như thế mới gọi là xã hội, mới gọi là cộng đồng…

Karo là người đề nghị đi chơi nhưng Kim lại là chủ của cuộc chơi. Nói vậy cũng hơi quá nhưng chính cô nàng là người chỉ định nơi nào dừng chân. Đầu tiên là quán ăn vặt, tiếp đến là quán kem, sau đó là quán sinh tố, nửa đầu cuộc hành trình chỉ toàn thức ăn và thức ăn.

- Cô ăn gì lắm thế?
...
♥ Đánh dấu trang này
«1...1617181920...24»

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Hoàng tử Lạnh Lùng & Công chúa TomBoy
» Nếu có một linh hồn yêu em - Ngô Hoàng Anh
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
» Đồ tồi ! Tôi yêu anh - Nguyễn Bích Hồng
» Về nơi đáy mắt trong - Leng Keng
» Này anh! Tôi không phải là ôsin - Hà Cindy
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Nếu có một linh hồn yêu em - Ngô Hoàng Anh
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
» Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 18 p2
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 18
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 17
12345»

80s toys - Atari. I still have