Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương

Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 2001
Truyện Dài


Bỗng điện thoại bố reo, Kim biết được điều này là vì nhạc chuông điện thoại bao năm qua bố vẫn không hề thay đổi, vẫn là bản nhạc mà mẹ yêu thích…

Bố Kim vội vã chạy tới phía chiếc điện thoại đặt trên bàn gần tivi. Ông vội đến mức làm rơi luôn cả chén cơm xuống đất. Một tiếng xoảng vang lên.

- Từ từ đi! Sao cứ có tiếng điện thoại thì anh lại co giò lên như gặp bão thế?

Dì Lan tỏ thái độ bực mình, cúi xuống nhặt lấy mảnh vỡ của bát cơm.

- Cô im đi!

Bố quay lại quát lớn một tiếng rồi bật nút nghe, nét mặt đầy vẻ căng thẳng.

- Alo! Có phải anh gọi để thông báo cho tôi về việc con gái tôi mất tích không?

- Thế à… vâng… vâng… chào anh…

Bố tắt máy bằng một thái độ buồn bã rồi trở luôn vào phòng. Lam Thy xị mặt càm ràm.

- Chị ta tự ý bỏ nhà ra đi thì kệ chị ấy luôn chứ. Sao từ bữa đến giờ bố cứ như vậy thế?

Một cách đầy phẫn uất, bố quay lại và không tiếc tay tát một cái thật đau vào mặt Lam Thy khiến con bé sửng vững.

- Anh làm cái gì thế?

Dì Lan vội vã chạy đến đỡ lấy tay của chồng.

- Thả ra! Vì cô, vì chúng mày mà con gái tao mới phải bỏ nhà đi! Nếu nó mà có mệnh hệ nào thì tất cả cút hết. Tao không cần những thứ người độc ác như chúng mày!

Bố hét lên đầy đáng sợ, tay chỉ thẳng vào dì Lan với đôi mắt long sòng sọc rồi bỏ thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại.

Cả ba người, dì Lan, Lam Thy và Lam Thu im lặng không dám hó hé nửa lời, chốc chốc chỉ nghe thấy tiếng nấc của Lam Thy. Kim thì ngồi trơ như phỗng. Cô không biết mình vừa nhìn thấy cái gì nữa.

- Xin lỗi cháu vì đã khiến cháu phải nhìn thấy cảnh này. Bác nhà dạo này có nhiều ức chế nên thế…

Dì Lan tuy đang vô cùng bức bối trước hành động của chồng nhưng cũng kịp quay lại giãi bày với Kim. Cô không nói gì, chỉ đứng lên và đi thẳng vào trong phòng.

Kim đi như người mất hồn. Mọi cảm xúc dần dần rối loạn. Bố vẫn còn nhớ đến cô ư? Thực sự vẫn còn nhớ đến một Bình Tâm nhỏ bé ngày nào ư? Bố đã vì cô mà tát Lam Thy ư? Bố đã vì cô mà mắng dì Lan ư? Ôi! Kim không thể tin được. Không thể tin được!

Ngồi trong phòng Lam Thu, cô nghe rõ tiếng khóc oan ức của Lam Thy và tiếng dỗ dành của dì Lan.

- Sao bố lại đánh con hở mẹ? Con có nói gì sai đâu?

- Im lặng đi! Nói nữa là bố ra đánh tiếp đó. Con không nhớ trận đòn hôm bữa khi con dám nhắc đến Bình Tâm trước mặt bố sao. Im lặng đi con.

- Nhưng sao hồi trước lúc chị ta ở nhà, bị chúng ta ăn hiếp bố lại không như thế? Huhu…

- Uh. Mẹ cũng không biết. Thôi nín đi con. Giá mà ngày đó chúng ta đừng có làm mọi chuyện nặng nề thì cũng không đến nỗi này…

Một cảm giác đắc chí và thỏa mãn dâng lên trong lòng Kim. Cô thấy bản thân dường như mới được gột đi một thứ chất bẩn nào đó. Bố vẫn còn thương cô lắm. Bố chưa bao giờ bỏ từ bỏ cô. Có lẽ vì sự ra đi đột ngột của mẹ và vì tác động từ dì Lan, cộng thêm sự bận rộn với công trình khoa học mà bố mới đối xử với cô như thế.

Thật là nhẹ lòng!

Chẳng trách lúc nào Kim cũng nhớ đến bố cho dù ông đã xử tệ với cô khi có vợ mới. Nhưng bố thì vẫn là bố. Điều đó là không thể thay thế được.

Và Kim mỉm cười, những giọt nước mắt lại rơi. Thời gian này không hiểu sao cô lại khóc nhiều như thế.

Nằm nghỉ một lúc thì Kim đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Căn nhà im ắng. Bố có vẻ đã nhốt mình trong phòng. Cô muốn bước vào và ôm bố lắm. Nói với bố rằng cô vẫn ổn và đang ở gần bố đây. Nhưng điều đó thật là khó khi bây giờ cô đã mang một diện mạo khác, một cái tên khác.

Nhìn vào phòng Lam Thy thì hai chị em nó đang ôm nhau ngủ. Mùa đông nào cũng thế. Lam Thy và Lam Thu chỉ ngủ suốt ngày và chẳng chịu làm gì cả. Trong khi đó cô phải còng lưng ra để làm bao nhiêu việc, lạnh đến nỗi hay bàn tay không thể nắm lại được.

Bất chợt cô nhớ đến căn phòng cũ của mình, cái khu ổ chuột nhỏ nhoi của cô trong suốt năm năm.

Bước vội đến đó, Kim bỗng thấy người mình cứng đơ.

Gì thế này? Đó chẳng phải là bà dì ghẻ độc ác đó sao? Bà ta đang làm gì trong phòng Kim thế này?

Kim nhìn thấy dì Lan đang ngồi trong phòng mình, lấy khăn lau sạch những vết bụi bẩn bám trên thành giường và trên chiếc tủ đã cũ mòn vì dùng quá lâu. Khung ảnh bị vỡ cũng được để lại vị trí cũ. Cô cứ tưởng từ ngày cô bỏ đi, căn phòng này đã trở thành nhà kho rồi chứ.

- Cháu cần gì à?

Dì Lan cất tiếng hỏi khi thấy Kim đang đứng nhìn mình như kẻ mất hồn.

- À… không… Đây là… phòng của ai thế ạ?

Kim hỏi trong vô thức, miệng run bần bật. Càng lúc cô càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Phòng của con gái riêng của chồng bác. Nó bỏ nhà đi cách đây năm tháng rồi.

Dì Lan thở dài đứng dậy sau khi lau xong vết bụi cuối cùng bám trên thành giường.

- Vì sao cô ấy bỏ đi?

Kim tiếp tục hỏi, trong đầu cô lúc này chỉ toàn là câu hỏi.

- À… vì nhiều lý do…

Mặt dì Lan đầy vẻ hối lỗi. Bà vội bỏ ra ngoài để tránh ánh nhìn của Kim. Cô ngơ ngác nhìn theo, đôi mắt gần như nhòe đi vì không tin được những gì mình vừa nhìn thấy.

Cái gia đình này làm sao thế nhỉ?

Lúc cô còn ở đây ai cũng đối xử với cô như kẻ thù, vậy là khi cô rời khỏi thì họ lại trở nên như thế?

Vì sao chứ? Cuộc đời lại trêu đùa cô nữa sao?

Một con người suốt ngày chỉ muốn hành hạ cô, chỉ muốn kiếm cách để chửi bới đánh đập cô mà cũng biết ngồi lau bụi bẩn trong căn phòng không bằng một phần năm phòng ngủ của con gái bà ấy sao?

Đúng là chuyện nực cười. Thật là nực cười…

Kim nghĩ thế nhưng ruột gan thấy chua xót lạ lùng. Giá mà mọi người ở đây ai cũng giữ thái độ ác độc với cô như ngày xưa thì có lẽ cô đã không thấy khó chịu như thế này.

***

Nằm gọn gàng trên chiếc giường quen thuộc, Kim lại nghĩ xa xăm. Cô thấy mọi thứ bây giờ đều là những dấu hỏi to đùng. Bí ẩn và nan giải. Lúc này đây cô lại trở về với sự cô độc. Không một người thân, không một ai bên cạnh, không có nơi nào để đi. Kim không thể ở lại đây mãi được, cũng không thể chỉ vào mình và bảo rằng Hoàng Kim này chính là Bình Tâm lúc trước. Nói vậy thì ai tin cô? Mà cô cũng không muốn về lại với con người trước của mình. Một Bình Tâm yếu đuối và chỉ toàn nước mắt.

Cuộc thi Song Ca Vàng chỉ còn mấy ngày nữa là thi. Gần cả nửa tháng nay cô đã cố gắng rât nhiều để tập luyện cùng Nguyễn Tâm và các thầy cô ở trường. Nhưng hôm nay thì cô đã không có mặt trong buổi tập. Không biết mọi người sẽ cảm thấy thế nào.

Cảm giác có lỗi và bức bối lại khiến Kim quằn quại. Tương lai lúc này sao mà quá mông lung với cô.

Bất chợt Kim nghĩ ra điều gì đó, cô vội tiến lại trước phòng bố, thu hết can đảm và gõ cửa…

Vài giây sau, bố ra mở cửa cho cô, trên môi vẫn phì phèo điếu thuốc. Trước tới giờ ông không bao giờ hút thuốc, nhưng có lẽ mọi thứ đã thay đổi kể từ ngày Kim bỏ đi.

- Gì thế cháu?

Bố hỏi với vẻ mệt mỏi.

- Dạ… cháu có thể mượn điện thoại để gọi cho người thân được không ạ?

Kim rụt rè nói. Thật khổ khi đứng trước mặt bố mình mà không được nhìn một cách thoải mái.

- Uh. Đây. Cháu biết sử dụng chứ?

Bố móc từ túi quần ra chiếc điện thoại rồi đưa cho Kim. Hình như lúc nào bố cũng để điện thoại bên mình để chờ ngóng tin tức về cô thì phải.

- Dạ vâng! Cháu gọi rồi sẽ trả liền ạ!

Kim lễ phép nhận lấy điện thoại từ tay bố. Đây là chiếc điện thoại mà ngày trước mẹ đã mua tặng bố nhân dịp bố được thăng chức trong công ty. Hồi ấy di động là một khái niệm xa xỉ lắm. Bố đã mừng rơn khi nhận được nó. So với bây giờ thì chiếc điện thoại này đã là hàng cổ. Nhưng đối với cô, với bố, và cả với mẹ, nó là cả một trời kỷ niệm.

- Uh! Mà nếu có ai gọi thì nhanh chóng đưa cho bác nhé!

Bố dặn dò với vẻ mặt nghiêm túc. Kim thấy mắt mình cay cay. Giá mà hồi trước bố quan tâm cô như thế này thì cô sẽ không đành đoạn bỏ nhà ra đi.

- Vâng…

Kim cầm điện thoại ra phía bếp và bắt đầu nhấn nút. Màn hình điện thoại nhỏ xíu và đang để hình của cô. Kim ngạc nhiên đến mức suýt làm rơi nó xuống đất. Mọi thứ đều đang dẫn dắt cô đi đến một kết luận rằng thật ra đối với bố, cô chưa bao giờ bị thay thế và bị quên lãng…

Tạm gác cảm xúc sang một bên, Kim nhấn nút và gọi cho Nguyễn Tâm. Lúc này đây thì cô chỉ có thể trông chờ vào anh chàng mà thôi. Không còn cách nào khác. Cũng may số điện thoại của Nguyễn Tâm dễ nhớ nên Kim đã nhập vào trong đầu, nếu không thì thật là khó để giải quyết vấn đề hiện tại.

- Alo!

- Nguyễn Tâm hả? Kim đây!

- Hả? Kim? Sao hôm nay bạn không tới phòng luyện thanh tập với mấy thầy cô vậy?

- Mình có sự cố đột xuất. Mình… mình cần bạn giúp…

- Bạn gặp chuyện gì thế? Nói đi! Nói đi!

- Chuyện dài dòng lắm. Nhưng vấn đề bây giờ là mình đang ở nhà một người lạ vì mình bị lạc. Bạn tới đây đón mình được không?

- Uh! Nói địa chỉ cho mình. Mình tới liền!

Đúng mười lăm phút sau, Kim đã thấy Nguyễn Tâm có mặt. Cô nàng vô cùng bất ngờ trước sự nhanh chóng của cậu bạn.

- Cháu về à? Trời ngoài còn lạnh lắm! Ăn xong bữa trưa rồi hẳn đi.

Dì Lan ôn tồn níu kéo lại. Kim thì vẫn không thể thích nghi được với sự hiền hậu đột biến của bà dì ghẻ nên vội vã từ chối.

- Không ạ! Cháu về luôn. Cảm ơn cả nhà đã giúp đỡ. Chào mọi người.

Kim cúi đầu chào bố, dì Lan và hai đứa nhỏ. Rời khỏi căn nhà đó, cô không có chút lưu luyến gì ngoài bố. Dù sao bố vẫn là người quan trọng nhất trong cuộc đời này của cô. Thấy bố cứ tiều tụy vì tìm mình, Kim thực sự không nỡ. Nhưng giờ đây cô không còn biết làm gì khác. Mọi thứ hiện tại vẫn đang nằm ngoài sự kiểm soát của Kim.

Ngồi trên chiếc xe máy phân khối lớn, Kim như tê cứng cả người lại vì lạnh. Nguyễn Tâm chốc chốc lại quay người hỏi xem cô có lạnh lắm không để anh chạy chậm lại. Kim cố gắng mỉm cười và bảo không sao. Lạnh thì lạnh, cô vẫn thích cảm giác vút bay trong không khí.

***

Xe dừng lại trước một khu tập thể hạng sang trong thành phố. Nhưng căn hộ ở đây mang tiếng là tập thể nhưng có giá đắt hơn rất nhiều so với những căn hộ ở ngoài. Kim bước xuống, nhảy vội trên nền đất để hâm nóng người sau một cuộc lướt dài trong gió.

- Vào thôi!

Không cần hỏi ý kiến trước, Nguyễn Tâm nhanh nhảu cầm lấy đôi tay lạnh ngắt của Kim rồi dẫn vào thang máy. Một lát sau thì cánh cửa thang máy mở ra. Kim ngây ngô đi theo sự dẫn đường của Nguyễn Tâm. Lại phải làm phiền người khác. Kim thấy có đôi chút ngại ngùng trong lòng.

- Đây là căn hộ bố mẹ mua cho hai anh em mình. Nó rộng lắm. Sẽ có phòng cho bạn!

Nguyễn Tâm nhìn sang Kim cười hiền trong lúc chờ đợi ai đó ra mở cửa. Kim chỉ biết cười lại. Cô không biết mình đang làm đúng hay sai.

Cánh cửa mở ra. Một gương mặt xuất hiện…

- Anh! Đây là bạn của em!

Ngườ
♥ Đánh dấu trang này
«1...222324

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Hoàng tử Lạnh Lùng & Công chúa TomBoy
» Nếu có một linh hồn yêu em - Ngô Hoàng Anh
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
» Đồ tồi ! Tôi yêu anh - Nguyễn Bích Hồng
» Về nơi đáy mắt trong - Leng Keng
» Này anh! Tôi không phải là ôsin - Hà Cindy
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 2
» Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 3
» Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 4
» Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì cuối
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Hợp đồng yêu - Shell
12»

Insane