Teya Salat
  Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương

Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 2020
Truyện Dài


Nhưng những hàng xe nối đuôi nhau đã cản Kim trên hành trình chạy đến bên mẹ. Cô cứ điên cuồng đi ngang qua lòng người đông đúc với những phương tiện đang bấm còi inh ỏi, mắt dõi theo mẹ và luôn miệng gọi Mẹ ơi.

- Bạn điên rồi sao!

Tiếng hét của Nguyễn Tâm cùng cái kéo tay kịp thời đã cứu thoát Kim trong gang tấc khỏi chiếc xe phân khối lớn vừa chạy vụt qua. Nhưng Kim vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, cô mặc kệ tất cả và cứ hướng mắt về phía mẹ và gọi liên hồi.

- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Mãi đến khi bị lôi tuột vào vỉa hè thì Kim mới thôi gọi tên mẹ. Cô vội vàng nhìn xung quanh. Mẹ đã biến mất. Mới vừa nãy thôi cô còn thấy mẹ đứng bên kia đường, trước cửa tiệm tạp hóa, trong một chiếc áo măng tô màu kem nhạt mà ngày trước cô vẫn thường thấy mẹ mang. Nhưng giờ thì hình ảnh đó không còn nữa. Kim hoảng hốt và định lao đi tìm kiếm nếu không bị Nguyễn Tâm kéo ghì lại.

- Thả tôi ra! Để cho tôi đi!

Kim hét lên và vùng mạnh tay.

- Bạn tỉnh táo lại đi! Đường đang đông đúc thế kia mà cứ chạy ngang qua là sao hả?

Anh chàng lớp trưởng cũng bực mình hét lớn, đồng thời cầm chặt lại tay Kim.

- Không liên can gì đến bạn cả! Tránh xa tôi ra! Đồ xấu xa!

Những nỗi tức giận kìm nén từ sáng đến giờ được Kim xả lên người Nguyễn Tâm một cách không thương tiếc. Một ngày thật quá buồn đối với cô. Bị Karo xúc phạm lòng tự trọng, phát hiện ra người tin tưởng nhất lại là chính là người hại mình, giờ đây thì nhìn thấy mẹ trước mặt mà vẫn không được gặp mẹ. Càng nghĩ Kim càng thấy đầu mình như nổ tung ra. Và rồi cô lại òa lên khóc. Sự bất lực khiến cô không biết làm gì ngoài việc ấy. Để mỗi khi nước mắt rơi thì lòng cô lại thêm phần nặng trĩu.

Thoáng bỡ ngỡ, Nguyễn Tâm rụt rè quàng tay qua vai Kim và ôm cô vào lòng. Cái ôm rất hờ, rất nhẹ, cứ như sợ sẽ bị đẩy ra…

Và đúng là bị đẩy ra thật!

- Đã bảo là tránh xa tôi ra mà!

Kim dùng hết sức đẩy cậu bạn ra, kèm theo một cái tát mạnh đến rách mặt. Người ta vẫn thường bảo “yêu nhau lắm, cắn nhau đau” quả là không sai một chút nào cả.

Nhưng con trai có một đặc tính rằng càng khó thì càng liều. Ngay sau cú tát nổ đom đóm mắt của Kim, cậu ta lôi mạnh Kim lại gần mình và ôm cô vào lòng. Lần này thì tất nhiên cô không đủ sức để đẩy anh ra nữa.

- Làm ơn đừng như thế! Mình xin lỗi! Mình xin lỗi!

Những câu nói đầy hối hả và lo sợ của Nguyễn Tâm cùng cái ôm chặt và hơi thở mạnh khiến Kim dần lấy lại bình tĩnh.

- Vì sao lại đối xử với tôi như thế? Chúng ta là bạn mà!

Kim hỏi với giọng nghẹn ngào.

- Mình xin lỗi! Mình thực sự xin lỗi!

Và Nguyễn Tâm ôm chặt Kim hơn. Anh không giải thích, không bao biện, chỉ đứng yên chịu đựng những lời trách móc, những cú đánh hờn dỗi của Kim và nói câu xin lỗi.

Nhiều lúc một cái tội rất lớn nhưng lại dễ tha thứ hơn một cái tội nho nhỏ. Điều quan trọng nằm ở cách ta hối lỗi và thể hiện thái độ hối lỗi chân thành đến mức nào. Vì dù sao thì tha thứ vẫn là tốt nhất…

***

Cuộc gặp gỡ của Kim và Nguyễn Tâm kết thúc trong sự im lặng. Kim không hề nói một lời nào, Tâm cũng im thin thít sau khi nói một tràn dài những câu xin lỗi. Có lẽ còn cần rất nhiều thời gian để giải quyết vấn đề này. Cho dù tình cảm giữa hai bên vẫn còn là một tình cảm đẹp.

Cô về nhà khi đồng hồ điểm năm giờ đúng. Trời đã nhá nhem tối, không khí cũng trở nên lạnh hơn. Có một điều lạ là bất cứ khi nào cô về trước nhà đều nhìn thấy Karo đứng đợi sẵn ở đó. Đôi khi Kim tự hỏi vì sao anh chỉ ở nhà chứ không đi đâu cả. Con người vốn rất khó ở yên một chỗ trong một khoảng thời gian dài.

- Cô đi đâu mới về thế?

Vẫn câu hỏi mang tính lạnh lùng nhưng sắc thái giọng thì nghe có vẻ ít lạnh lùng hơn.

- Em nói rồi. Em đi tìm việc.

Kim rũ chiếc áo khoác rồi treo lên móc và đi thẳng vào bếp. Có vẻ tình hình chiến tranh lạnh giữa cô và Karo vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

- Thế tìm được chưa?

Karo đi theo vào bếp, cất giọng quan tâm.

- Vẫn chưa. Mai em sẽ tìm tiếp. Anh ra phòng khách chơi đi. Em nấu xong em gọi anh vào ăn.

Bếp bỗng dưng trở thành lãnh địa của riêng Kim tại giây phút đó. Karo bị đuổi không thương tiếc. Cô thấy có chút sảng khoái khi cho anh chàng nếm mùi bị đuổi là như thế nào.

Một cái hừ nhẹ, Karo bỏ đi. Hai con người vẫn cứ như hai đứa trẻ chưa kịp lớn. Mau giận và mau dỗi.

Thế là căn nhà lại trở về không khí im ắng, chỉ còn nghe tiếng dao nện trên thớt gỗ của Kim khi chuẩn bị món thịt bằm. Thật sự là Kim thấy rất đói. Ngửi mùi thơm của thức ăn do chính mình nấu mà không được ăn thật là kinh khủng biết bao. Chẳng khác nào sự tra tấn.

- Cô nấu cơm chưa?

Karo không biết từ đâu lù lù tiến vào bếp làm Kim giật mình. Nhưng rồi cô hoảng hốt hơn khi nhận ra từ nãy đến giờ mình chỉ lo nấu thức ăn mầ quên khuấy đi việc quan trọng nhất.

- Em quên mất! Để em đi nấu.

Cất vội chiếc tạp dề, Kim lăng xăng chạy lại nồi cơm. Nhiều chuyện xảy ra khiến đầu óc cô lú lẫn cả.

- Á!

Kim thu tay lại khi đầu ngón tay có dấu hiệu bị…đốt nóng. Karo nhăn nhó chạy tới cầm lấy tay cô, không quên càm ràm thêm vài câu đầy vẻ bực tức.

- Làm sao cô lại nhanh nhảu đến mức này cơ chứ? Tôi chưa kịp cản thì cô đã đưa tay vào rồi. Ít ra cũng phải nhìn xem cái nồi cơm đang trong tình trạng nào rồi hẳn đụng chứ!

Lúc này cô mới hoàn hồn và nhìn lại cái nồi cơm điện. Nó đã được cắm điện và khói bốc lên nóng phừng cả khu vực xung quanh.

- Tôi nấu rồi. Trời ạ! Sao cô có thể…

Karo lại tiếp tục càu nhàu. Điều này khiến Kim bắt đầu thấy không vui. Nếu anh đã nấu cơm rồi thì sao còn hỏi để cô phải bị phỏng tay cơ chứ!

- Thôi! Em không sao! Anh ra ngoài đi!

Tuy rất muốn…mắng lại Karo nhưng Kim kìm lòng xuống. Dù gì anh cũng là người có ơn với cô, không thể hỗn láo như thế được. Với lại Kim đang buồn. Mỗi lúc buồn cô chẳng thiết tha nổi giận với ai cả.

Anh chàng ngơ ngác trước thái độ của Kim. Đến bây giờ Karo mới nhận ra rằng mình không hiểu gì Kim cả. Tính cách cô lúc thế này lúc thế khác, không tài nào đoán biết được.

- Tay cô đang sưng đỏ thế này thì làm sao mà nấu ăn?

Kim lạnh lùng thu tay lại, mở hộp y tế cá nhân rồi lấy ra một miếng băng dính, chẳng mấy chốc ngón tay của cô đã được băng lại kín đáo. Thật ra vết thương nho nhỏ này đâu có làm khó được Kim. Lúc còn sống với dì ghẻ, nhiều khi cả bàn tay cô chảy máu mà vẫn phải nấu ăn như thường. Một ngón thì có là vấn đề gì.

- Nhìn hiền hậu thế mà cứng đầu kinh khủng!

Có lẽ đây là lần đầu tiên Kim chứng kiến sự tức giận thực sự của Karo. Anh gắt lên đầy bực bội rồi đi thẳng ra ngoài. Cô cũng không biết hành động của mình có quá đáng quá không. Nhưng mà chính Karo mới là người gây chuyện trước.

Bê nồi cơm ra bàn, Kim khựng lại khi thấy trong nồi đầy ắp cơm. Kiểu như Karo cho cả bốn lon gạo vào vậy.

- Anh nấu mấy lon thế?

- Tôi cũng không biết. Tôi đổ đầy ngang cái vạch kia thôi.

- Trời đất ơi! Một người ăn mà anh nấu như cho cả làng ăn thế!

Không kìm lòng được, Kim hét toáng lên. Từ nhỏ đến lớn cô chúa ghét sự phung phí. Nhất là phung phí về đồ ăn.

- Tôi sẽ ăn hết.

Karo nói chắc chắn như đinh đóng cột rồi chạy vào trong bếp lấy ra một cái chén nữa.

- Anh làm gì thế?

Kim thắc mắc trước gương mặt đầy nguy hiểm của Karo.

- Ăn một mình buồn. Với lại cô phải ăn cùng tôi thì nồi cơm này mới hết được.

Anh chàng đặt chén cơm đầy vun trước mặt Kim, sau bao nhiêu nỗ lực cũng cố gắng mỉm cười để lấy lại sự hòa bình cho ngôi nhà.

- Em không ăn. Anh ăn một mình đi!

Dù lòng đã hơi nguôi ngoai nhưng cô vẫn cố chấp không tha thứ. Đâu phải dễ dàng gì bỏ qua như vậy được.

- Thôi. Lớn rồi. Bỏ qua được gì thì bỏ qua.

Karo tiếp tục xuống nước năn nỉ.

- Không! Anh ăn đi! Em vào phòng đây.

Đống thức ăn trên bàn đang mời gọi dạ dày của Kim, lời nói mang tính chất xin lỗi của Karo cũng khiến Kim xuôi xuôi phần nào, nhưng lòng tự trọng và cục tự ái to đùng trong cô vẫn chưa chịu xẹp xuống. Kim lén nuốt nước bọt rồi đứng dậy rời khỏi bàn.

Một giây…

Hai giây…

Ba giây…

- Tôi xin lỗi!

Ba từ thốt lên một cách đầy khó khăn của Karo làm Kim dừng lại, cô tròn mắt quay lại nhìn. Anh chàng ngồi yên như tượng trên ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước, thái độ rất nghiêm túc.

Không hiểu sao Kim thấy mặt mình ửng đỏ. Đó chẳng qua chỉ làm một câu nói bình thường thôi mà. Làm sao lại phải đỏ mặt vậy chứ?

- Nghe thấy rồi thì ngồi xuống ăn đi! Tôi đợi cô nãy giờ rồi!

Một chút cáu bẳn, Karo giở giọng rên rỉ. Kim chớp chớp mắt vài giây rồi mỉm cười quay lại bàn ăn. Tất nhiên cô cũng chẳng muốn nhịn thêm một buổi nữa. Không có cơm trong người Kim thấy cơ thể cứ rũ rượi cả ra.

Nhưng điều khiến cô hân hoan nhất chính là lời xin lỗi khó khăn mà chân thành của Karo. Nhìn anh cô biết anh không phải tuýp người nói ra những câu đó một cách dễ dàng.

- Anh ăn ngon nha!

Kim chủ động nối lại mối quan hệ bằng nụ cười tươi rói. Dù gì sự cố gắng của Karo cũng đã là một thành công đối với cô.

Và rồi không khí trong nhà đã trở về trạng thái bình thường, không còn sống gió mây mù nào nữa. Những dây hoa hồng leo lại như tươi màu hơn, rạng ngời. Thế mới biết khi con người sống với nhau, chỉ cần đôi bên nhường nhịn một chút thì sẽ êm thấm và thoái mái rất nhiều. Trong mọi tình huống, đừng nên cố làm khó nhau khi vẫn còn có thể bỏ qua cho nhau. Yêu thương luôn dễ hơn là thù ghét hờn dỗi. Trái tim chúng ta cũng thích điều đó!

- Mà này…

Kim ngẩng lên nhìn Karo khi miệng đang nhai nhồm nhoàm cơm. Lúc này thì cô chẳng còn ý tứ gì nữa cả. Nhịn một bữa làm cho dạ dày Kim trở nên tham lam hơn mức nào hết. Thêm vào đó những chuyện buồn xảy ra liên tục khiến cho cô chỉ muốn ăn và ăn thật nhiều mà thôi.

- Cái bớt trên ngực cô là…

Chưa đợi Karo nói hết câu, Kim đã phụt ra tất cả cơm có trong miệng vì quá sốc. Làm sao anh chàng lại có thể hỏi câu đó một cách thản nhiên và trần trụi trước mặt cô như vậy được nhỉ? Chẳng nhẽ việc nhìn thấy cơ thể cô khiến anh thích thú đến mức ấy sao? Ít ra cũng phải nghĩ cho tâm trạng của cô chứ!!!

- Thật là quá đáng mà!!! Sao lúc nào anh cũng muốn em phải xấu hổ thế??? Anh ăn một mình và tự dọn luôn đi!!!

Kim phát bực, đứng dậy nói một tràn rồi chạy vào phòng đóng sập cửa lại. Karo xị mặt xuống. Trời đánh còn tránh bữa ăn. Lần này thì đúng thật anh đã sai rồi.

Nhìn chén cơm của Kim vẫn đang con dở, Karo thở dài. Cả căn nhà lại chìm vào không khí chiến tranh…

Ôi thật khó để cân bằng các mối quan hệ!

***

Hôm nay là ngày thứ bảy, theo như mọi người vẫn thường nói, thứ bảy máu chảy về tim. Còn Kim thì đã lâu lắm rồi không còn cái khái niệm hẹn hò yêu đương nữa.

Tính ra thì cô cũng đã từng thích, rất thích một người…...
♥ Đánh dấu trang này
«1...1516171819...24»

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Hoàng tử Lạnh Lùng & Công chúa TomBoy
» Nếu có một linh hồn yêu em - Ngô Hoàng Anh
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
» Đồ tồi ! Tôi yêu anh - Nguyễn Bích Hồng
» Về nơi đáy mắt trong - Leng Keng
» Này anh! Tôi không phải là ôsin - Hà Cindy
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên