Snack's 1967
  Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương

Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 2011
Truyện Dài


- Này! Tôi…

Định bụng bảo Nguyễn Tâm thôi cái trò đứng nhìn chằm chằm như vậy thì bỗng Kim tá hỏa khi thấy anh bạn giáng một cú đấm mạnh vào mặt người đàn ông đứng bên cạnh cô. Chiếc xe buýt lại một lần nữa chao đảo.

- Chuyện gì thế? Chuyện gì thế?

Những câu hỏi thắc mắc thốt lên trong đám đông. Mọi người vẫn chưa hiểu lý do vì sao anh chàng này lại thẳng tay đánh người như vậy. Kim vội vàng giữ lấy tay Nguyễn Tâm và hớt hải hỏi. Nhưng chưa kịp nói được điều gì thì anh chàng lại bị người đàn ông kia đánh trả.

Một cuộc xô xát diễn ra đầy kịch tính.

- Ai cho mày đánh ông hả?

Người đàn ông chỉ tay vào mặt Nguyễn Tâm và gầm gừ.

- Cái thứ sàm sỡ con gái trên xe buýt thì không đáng đánh hả?

Anh chàng bật lại, quệt vết máu trên miệng, hai mắt long sòng sọc.

Kim đứng giữa nuốt nước bọt ừng ực. Cô bắt đầu hiểu ra lý do của cuộc ẩu đả. Kim cũng hơi ngờ ngợ, cô cho rằng có thể Nguyễn Tâm đã đánh nhầm. Lần lầm tưởng dẫn tới xích mích với Minh Vy hồi trước là một đòn cảnh tỉnh với Kim.

- Bình tĩnh lại đi Tâm! Có thể cậu vu oan cho người ta đấy! Tôi có bị gì đâu!

Kim dùng hết sức cản lại anh bạn đang cố gắng nhào vô nghênh chiến với đối phương.

- Gì? Vu oan à? Mình mà không đánh hắn thì hắn đã đưa bàn tay bẩn thỉu ấy chạm vào người Kim rồi đấy!

Nguyễn Tâm hét dựng lên bày tỏ sự bực bội tột đỉnh trong lòng. Kim càng nhăn nhó hơn. Cô không nghĩ anh bạn của mình lại là người nóng nảy đến thế. Định bụng quay lại xin lỗi người đàn ông kia thì lời chửi mắng của gã khiến Kim tối sầm cả mặt mày.

- Ông sờ nó chứ có sờ mày đâu mà mày đánh ông hả? Cái thứ xon xen! Mày đụng phải ông coi như đời mày xong rồi đấy!

Giọng hét chí chóe của gã làm mọi người xung quanh phải bật cười. Nhìn mặt mày bặm trợn thế kia mà chất giọng the thé chẳng khác nào đàn bà. Riêng Kim thì không tài nào cười nỗi. Cô thấy ruột gan mình bắt đầu lồng lộn lên. Sao những tên đồi bại bệnh hoạn như vậy lại luôn đi xe buýt chứ!

Và tất nhiên giờ đây Kim không còn lý do gì để ngăn cản Nguyễn Tâm thực hiện nghĩa cử anh hùng của mình.



PHẦN 18: ĐẦU BẾP KARO



Cuộc chiến chính thức diễn ra. Mọi người ai cũng né sang một bên để tránh không bị vạ lây. Kim thì vẫn đứng đó, án chừng tình huống để có thể ngăn Nguyễn Tâm khỏi đi xa hơn. Tài xế phải cho xe dừng lại để giải quyết sự cố. Không khí rất hỗn loạn.

Tầm mười phút thì hai bên dừng lại cuộc chiến tay chân vì một trong hai đã không còn sức.

Nguyễn Tâm thở hùng hục, vịn tay vào thanh cầm, người đầy mồ hôi. Còn gã đàn ông biến thái đã nằm bẹp dí trên sàn xe buýt với khuôn mặt sưng phù. Một thanh niên khỏe mạnh như anh chàng tất yếu sẽ không chịu thua một kẻ èo uột và chỉ được võ mồm như thế.

- Được rồi đấy! Mình xuống xe thôi!!!

Kim vội vã kéo Nguyễn Tâm xuống xe. Mọi người thì vẫn còn nhìn chằm chằm vào tên biến thái và dành tặng gã những lời chế giễu trêu chọc. Đó chính là cái giá phải cho hành động không đứng đắn đối với phụ nữ.

***

- Đau lắm không?

Kim chấm chấm miếng bông thấm thuốc sát trùng lên những vết thương trên mặt Nguyễn Tâm. Anh chàng có vẻ đang rất đau.

- Không sao!

Không khí lại trở về trạng thái im lặng. Kim chẳng biết nói gì thêm, chỉ chăm chú xử lý những vết bầm tím trên gương mặt đầy chất lãng tử của cậu bạn. Nguyễn Tâm thì vẫn như thế, đưa đôi mắt đầy chan chứa nhìn chằm chằm vào Kim. Cái nhìn sâu đến mức khiến Kim phải khựng lại vài giây và nhìn đi chỗ khác.

- Mặt bạn bị bầm tím cả rồi. Có vẻ không nhẹ đâu. Phải mất vài ngày mới tan vết bầm.

Kim nói với vẻ ái ngại sau khi dán miếng băng keo nhỏ lên vết xước cuối cùng.

- Không sao! Cái này chả hề hấn gì so với cái cảm giác khó chịu khi bị Kim từ mặt.

Nguyễn Tâm trả lời với giọng ấm áp lạ thường, đôi mắt vẫn hướng về Kim không hề lay chuyển.

Cô lại im lặng. Thật khó xử trong những tình huống như thế này. Khi mà không biết nên nói gì cho đúng.

Ngồi được một lúc thì Kim lên tiếng trước.

- Bạn về đi. Cũng trễ rồi.

Chính cô cũng không hiểu được vì sao mình lại có thể nói một cách vô tình như vậy. Nhưng thực sự trong Kim lúc này đang rất hỗn loạn và khá không bình thường.

- Mình cô lập những người khác vì mình sợ bị cô lập…

Câu nói có vẻ không đúng đề tài của Nguyễn Tâm khiến Kim khựng lại, đưa mắt nhìn với thái độ hoang mang.

- Từ lúc sinh ra đến khi học cấp ba, trông mình rất giống con gái, nhất là khuôn mặt và làn da. Mọi người vẫn luôn khen mình có gương mặt với những đường nét tuyệt vời như một mỹ nhân, nhưng họ không biết đó là lý do khiến mình bị tẩy chay khi đến lớp. Con trai thì không thèm chơi với mình, nói mình giống con gái. Con gái thì cũng tránh né mình, nói mình là đứa nửa nam nửa nữ. Mình đã bị cô lập suốt những năm học phổ thông. Mình không có bạn, không có ai để chơi cùng và trò chuyện. Mình sợ hãi và thấy rất cô độc…

Nguyễn Tâm tâm sự với giọng trầm buồn. Kim cúi mặt và thấy có một chút gì đó đau. Đau như chính những gì cô đã phải trải qua thời niên thiếu.

- Rồi sao nữa?

Kim hỏi khẽ. Cô không nghĩ rằng Nguyễn Tâm được cả lớp yêu mến lại có một quá khứ như thế.

- Lên Đại học, mình quyết định sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ. Mình đã chịu đau đớn để có được một diện mạo mới. Nam tính và thật nam tính. Tất nhiên là mình không còn bị trêu chọc vì giống con gái như trước nữa. Nhưng những ám ảnh bị cô lập vẫn còn hành hạ mình. Và mình đã cho rằng, nếu trong lớp có một đối tượng nào đó bị cô lập thì mình sẽ không bị cô lập, và nếu mình ra tay giúp mọi người không cô lập đối tượng đó thì mọi người sẽ coi mình là anh hùng.

Anh chàng lớp trưởng thú nhận với thái độ đầy hổ thẹn.

- Rồi sao nữa?

Kim vẫn nhắc lại câu hỏi của mình. Tâm trí cô dường như vẫn đang trở về những ngày tháng đầy tủi khổ của ngày xưa.

- Lúc bạn chuyển đến, mình đã có ý định cô lập bạn. Và mình đã thực hiện nó bằng cách lợi dụng xích mích giữa bạn và Minh Vy. Nhưng đến lúc thấy bạn bị nhốt trong phòng luyện thanh, mình đã muốn kết thúc cái kế hoạch điên rồ đó. Tuy nhiên mình đã không đủ can đảm để cứu bạn. Mình sợ nếu mình làm thế thì sẽ bị các thành viên khác tẩy chay…

Như sực nhớ ra điều gì, Kim ngẩng đầu hỏi.

- Vậy là người đứng trước cửa phòng luyện thanh lúc mình kêu cứu là bạn à?

- Uh…

Cô nhắm mắt đầy tiếc nuối rồi đứng lên. Nguyễn Tâm hoảng hốt cầm lấy tay Kim níu lại.

- Bạn sao thế? Mình…mình chưa nói hết…

- Mình hiểu những gì bạn muốn nói. Nhưng mình vẫn chưa chấp nhận được. Để không bị cô lập bằng cách cô lập người khác thì thật là…

Kim kết thúc câu nói lơ lửng rồi bước đi thật nhanh. Nguyễn Tâm biết tâm trạng Kim đang không ổn nên đành buông tay và ngồi nhìn cô dần dần rời khỏi. Anh đã gặp rất nhiều người con gái, nhưng chưa có ai khiến cho anh phải hoảng sợ khi bị đối xử lạnh lùng như vậy. Kim dường như có một sức hút mãnh liệt và một sự tương đồng nào đó rất lớn đối với Nguyễn Tâm. Điều đó được chứng minh ngay từ giây phút đầu khi hai người gặp nhau, trái tim anh đã không còn bình lặng như trước nữa.

***

Lúc Kim về nhà thì đồng hồ đã điểm mười hai giờ ba mươi. Cánh cổng lặng im cùng những bông hồng leo đang rũ rượi vì cái lạnh tê tái những ngày cuối đông. Và Karo vẫn đứng sẵn trước cửa trong bộ quần áo rộng thùng thình quen thuộc.

- Cô ăn trưa chưa?

Kim tỏ vẻ khó chịu trước lời hỏi thăm mang đậm tính chất chế giễu của anh.

- Anh hỏi gì kỳ thế. Chưa nấu thì làm sao em ăn được.

Karo ngúc ngắc cái đầu rồi quay vào trong. Kim thở dài đóng lại cổng rồi vào theo. Đầu óc cô vẫn còn loay hoay với chuyện của anh bạn lớp trưởng. Có nằm mơ Kim cũng không thể nhờ Nguyễn Tâm lại có hoàn cảnh giống mình đến thế. Cuộc đời đôi khi thật lắm trò cười…

Chỉ đến khi mặt đồng hồ đập vào mắt Kim thì cô mới tá hỏa. Từ nãy đến giờ Kim cứ đinh ninh là mình vẫn về kịp để nấu bữa trưa. Giờ đây cô mới hiểu vì sao Karo lại hỏi cô câu ấy. Có lẽ anh đã đói lắm…

- Anh! Em xin lỗi! Em sẽ nấu thật nhanh!

Kim cuống cuồng chạy vào bếp, tay chân vung vẩy loạn xạ cả lên. Cứ thất thần kiểu này hèn gì không bị Karo mắng. Cứ hễ khi nào đi học gặp chuyện thì cô lại mất tập trung và bắt Karo phải ngồi ở nhà mòn mỏi chờ mình. Càng nghĩ Kim càng thấy có lỗi kinh khủng!!!

Nhìn thấy cô nàng hối hả như nước lũ đến chân, Karo phì cười. Định bụng để Kim ăn năn hối cãi thêm một lúc nữa nhưng thấy vẻ mặt hớt hơ hớt hải và sự cuống quýnh của cô, không đành lòng nên anh phải lên tiếng.

- Thôi! Không cần nấu nữa. Tôi nấu rồi. Đi thay áo quần rồi ra ăn cơm. Nhanh lên!

Kim ngớ người, ngạc nhiên đến mức làm rơi luôn cái chảo xuống đất. Cô có vừa nghe lầm không nhỉ? Karo bảo là anh đã nấu xong xuôi hết rồi sao??? Ồ không! Một sự bất ngờ quá lớn!!!

Bữa cơm hôm nay tuy diễn ra muộn hơn thường ngày nhưng lại đặc biệt hơn. Việc phát hiện ra Karo biết nấu ăn là một phát kiến lớn trong đời của Kim.

- Ăn đi! Sao cứ nhìn mãi thế?

Karo thấy ngại khi bị Kim nhìn chằm chằm, ánh mắt đầy dò xét.

- Có gì đâu. Em ngạc nhiên thôi mà. Không ngờ anh cũng biết phụ giúp em cơ đấy! Mấy món này ăn cũng vừa miệng nữa.

Kim không ngớt lời khen dành cho anh. Đối với cô, người đàn ông lý tưởng là một người biết phụ giúp phụ nữ trong việc gia đình, nhất là nấu nướng.

- Không làm không đồng nghĩa với không biết làm. Đừng có nhìn nữa và ăn đi!

Anh bắt đầu đỏ mặt trước sự ngưỡng mộ của Kim và cố tỏ ra lạnh lùng để lãng tránh. Kim thì cứ tủm tỉm cười và ăn trong niềm vui hân hoan. Càng lúc cô càng nhận ra Karo là một người đàn ông…nhiều ưu điểm!

***

Tối hôm đó, Kim lại không ngủ được. Có quá nhiều thứ khiến cô phải suy nghĩ và đắn đo. Nằm lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng Kim quyết định sẽ làm một việc, một việc có thể giúp cô giảm bớt những suy nghĩ quá tải trong đầu mình.

Đó là viết nhật ký!

Cuốn sổ dày với bìa màu vàng ánh kim đã mua trong lần đi “hẹn hò” hiếm hoi với Karo được Kim lôi ra và đưa vào sử dụng. Mùi giấy vẫn còn mới lắm. Kim giở từng trang và hít hà ngửi. Cô thích những gì sáng và trong. Như bầu trời, như biển cả, và như cả lòng người tốt.

Và rồi những suy nghĩ bắt đầu được tuôn ra theo ngòi bút, những suy nghĩ về cuộc đời bé nhỏ của Hoàng Kim…

“Hôm nay mình bắt đầu viết nhật ký. Từ nhỏ đến lớn chưa từng viết nên giờ thấy không quen tay lắm. Mình viết văn cũng không hay nữa. Nhưng không sao. Mình sẽ viết thật lòng…

Đây là buổi tối của những tuần cuối cùng của mùa đông, mình vẫn nhớ tới mẹ đầu tiên. Mình nhớ mẹ lắm. Nhớ đến điên người. Mình nhớ cái vuốt tóc nhẹ nhàng của mẹ, đôi môi mềm của mẹ khi thơm vào má mình, đôi tay gầy gầy mẹ vẫn thường nắm tay mình, và cả giọng nói hiền hậu mỗi lúc mẹ ôm mình vào lòng và thì thầm rằng mẹ yêu mình lắm!...
♥ Đánh dấu trang này
«1...192021222324»

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Hoàng tử Lạnh Lùng & Công chúa TomBoy
» Nếu có một linh hồn yêu em - Ngô Hoàng Anh
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
» Đồ tồi ! Tôi yêu anh - Nguyễn Bích Hồng
» Về nơi đáy mắt trong - Leng Keng
» Này anh! Tôi không phải là ôsin - Hà Cindy
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 2
» Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 3
» Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 4
» Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì cuối
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 1
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 2
123456»