Nhưng mọi thứ không giống như dự định của Kim. Cô không ngờ rằng Karo có thể vì bộ quần áo thùng thình nhàu nhĩ đó mà coi cô như một kẻ ăn trộm.
Thế là suốt cả đêm hôm đó, căn nhà gỗ lại bị bao trùm bởi một không khí nặng nề, Kim thì ngồi khóc trong phòng, Karo lại làm bạn với những chai rượu mà vài tháng nay anh đã bỏ quên chúng trong tủ kính.
Đôi khi lòng tốt lại không tạo được hiệu quả như mong muốn. Thật là buồn…
Giữa đêm.
Khi Kim đã ngủ quên sau một trận khóc ầm ĩ thì Karo lại đột ngột gõ cửa. Những tiếng gõ mạnh bạo ồn ào khiến Kim giật mình. Lau vội đôi mắt ướt, Kim chạy tới bật đèn rồi mở cửa.
Cánh cửa mở ra, Karo người nồng nặc mùi rượu đứng sẵn ở đó, đưa đôi mắt buồn thăm thẳm nhìn Kim. Cô ngớ người nhưng vẫn kịp để đỡ Karo khi anh khuỵu chân xuống.
- Uống gì mà nhiều thế này? Anh ơi! Tỉnh lại đi!
Kim cố hết sức để lay anh chàng tỉnh dậy nhưng vô hiệu. Dùng hết khả năng, cô đỡ Karo vào phòng, mùi rượu khiến Kim không tài nào thở nỗi.
Đặt Karo lên chiếc giường trắng tinh sau khi toát hết cả mồ hôi cho công tác bê đỡ vác, Kim chạy vào nhà tắm giặt khăn ướt rồi lau mặt cho anh. Dù gì cô cũng không thể giận Karo được. Người có lỗi trước là cô. Có lẽ Kim đã đi quá xa khi đụng chạm những thứ thuộc về cá nhân Karo.
Trong không khí tĩnh mịch của đêm khuya, dưới ánh đèn sáng trưng của căn phòng, Kim lặng lẽ nhìn Karo. Gương mặt anh vẫn rất tươi trẻ, nhưng những vết hằn trên trán và những chụm râu mọc tia lia trên cằm chứng tỏ anh đã bỏ bê bản thân rất nhiều. Nếu không có Kim tác động chắc Karo cũng không chịu từ giã bộ râu rậm rạp của mình. Cho đến tận bây giờ Kim vẫn không thể biết được Karo là ai, vì sao anh lại ở đây một mình và tại sao anh không chịu bước chân ra khỏi nhà nửa bước trừ những dịp đặc biệt. Karo cứ như một người khác tất cả những người khác, đi trên một con đường riêng bên lề cuộc đời tấp nập ngoài kia. Đôi khi Kim muốn hỏi về những thắc mắc đó nhưng rồi lại thôi. Cách Karo nói chuyện chứng tỏ anh không muốn đề cập đến những vấn đề đó.
Sau khi đắp chăn cho Karo, Kim đứng dậy định tới tắt đèn và trở về phòng. Nhưng chiếc hộp bằng gỗ màu nâu lấp ló ở góc của chiếc tủ bị mở toang khiến Kim chú ý.
Cô lắc đầu rồi bước đi. Vài giây sau lại dừng lại. Có cái gì đó ở chiếc hộp đằng kia thôi thúc cô mở nó ra.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Kim vẫn đứng yên ở đó, một mặt nhìn Karo, một mặt nhìn chiếc hộp. Có thể nói đây là lúc nội tâm Kim đấu tranh dữ dội. Cô không thể kìm được sự tò mò của mình.
Và rồi Kim bạo gan bước tới phía cửa tủ. Karo đã ngủ say, cô nghĩ rằng mình chỉ cần mở chiếc hộp, nhìn xem có thứ gì trong đó rồi sẽ đóng lại ngay.
Phải rất khó khăn đã Kim lấy đủ can đảm chạm tay vào chiếc hộp. Cô cứ có cảm giác Karo đang đứng sau lưng và giáng cho cô một cơn thịnh nộ bất cứ lúc nào.
Run rẩy cầm chiếc hộp trên tay, Kim đặt nó lên chiếc bàn làm việc ngay bên cạnh. Mọi thứ trong căn phòng Karo đều dính đầy bụi, anh không chịu cho cô lau dọn mặc dù nhiều lúc cô đã năn nỉ, tuy nhiên chiếc hộp gỗ này thì chẳng dính một vết bụi nào cả. Điều này chứng tỏ Karo rất hay sử dụng nó.
Mở nắp chiếc hộp, Kim tròn mắt khi nhìn thấy những thứ bên trong.
Trước mặt cô lúc này chỉ toàn báo và báo. Đúng hơn là những mảnh báo đã bị cắt ra từ một tờ báo. Nhìn màu sắc ngả vàng thì có thể biết được những mảnh báo này đã rất cũ rồi.
Và đó toàn là tin tức về một vụ tai nạn xảy ra cách đây năm năm. Người bị nạn là một cặp vợ chồng mới cưới khi cả hai đang trên đường đi hưởng tuần trăng mật. Cô dâu đã không qua khỏi cơn nguy kịch, còn chú rể thì bị thương rất nặng. Sở dĩ vụ tai nạn được báo chí đưa tin rầm rộ là bởi người chồng trong vụ tai nạn là con trai độc nhất của ông hoàng đá quý nổi tiếng nhất nước, thêm vào đó, anh là một bác sĩ thần đồng trong lĩnh vực phẫu thuật thẩm mỹ.
Kim vội vàng nhìn vào hình cô dâu chú rể trong ảnh và giật mình. Chú rể trong ảnh chẳng phải là Karo hay sao?
Còn cô dâu… còn cô dâu… gương mặt cô dâu sao lại giống y hệt gương mặt của Kim thế này??
Không!
Dù đang rất hỗn loạn nhưng Kim vẫn cố giữ chút bình tĩnh để cầm bức ảnh đã phai màu nằm dưới lớp báo cũ.
Cô dường như đang thấy chính mình trong đó. Người con gái trong bức ảnh giống cô như tạc. Y hệt như một sự sao chép không có tí sai sót nào. Kim lật lại mặt sau bức ảnh, dòng chữ đập vào mắt cô đã khiến Kim không còn tí sức lực nào cả.
“Yêu em, Hoàng Kim của anh!”
Buông thõng tất cả mọi thứ, Kim đứng lên và bỏ chạy. Một sự thật kinh hoàng mà cô không tài nào chấp nhận được. Gương mặt này, cái tên này, hóa ra đều là sao chép của một người khác. Hóa ra vì quá yêu người vợ đã mất nên Karo mới phẫu thuật để Kim mang gương mặt của vợ anh và đặt cho cái tên của vợ anh, cho cô sống bên cạnh anh để giúp anh tưởng rằng mình vẫn còn ở cùng người vợ dấu yêu. Mọi thứ Kim đang có bây giờ đều là của vợ Karo. Kim tự thấy mình giống như một con rối để Karo điều khiển và nhào nặn. Cô không tin được điều đó. Không thể tin được.
Rời khỏi căn nhà bằng một nỗi tủi hờn khủng khiếp, Kim không biết mình đã chạy đi đâu và chạy bao lâu. Chỉ biết rằng càng chạy thì nước mắt càng chảy, càng chạy thì đôi chân càng lạnh, càng chạy thì trái tim càng tan nát.
Cô đang sống với hình ảnh của một người khác. Cô đang sống trong hồi ức và sự hoang tưởng của anh, của Karo, về người vợ của mình.
Mọi thứ đúng là một trò đùa đáng sợ!!!
***
Kim cứ chạy như thế trong cái giá rét của mùa đông lạnh giá. Nhưng giờ cái lạnh không còn là nỗi đáng sợ đối với Kim. Những sự thật mới là nỗi đáng sợ của cô. Mọi thứ trong mắt Kim bây giờ chỉ là một mảnh vỡ…
Không biết run rủi thế nào, đôi chân lại đưa Kim về lại căn nhà cũ. Nơi mà cô đã phải chịu đựng sự ghẻ lạnh và những trận đòn roi. Cái đói, cái lạnh và nỗi sợ hãi dường như đã rút hết sức lực của cô. Kim gục ngã trước cổng nhà trong vô vàn nỗi đau đang găm chặt trong tim.
***
Bừng tỉnh khi bình minh đã lên, Kim đưa đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều nhìn xung quanh. Mọi thứ nhìn sao mà quen thuộc quá…
- Cô tỉnh rồi à?
Giọng nói từ lâu đã trở thành ám ảnh đối với Kim. Cô giật mình vùng dậy. Dì Lan đang ở ngồi trước mặt và đưa đôi mắt hiền hậu nhìn cô. Kim bắt đầu thấy lạnh sống lưng. Đối với Kim dì Lan chưa bao giờ là người tốt. Chưa bao giờ!
- Đừng sợ! Đây là nhà tôi. Tối qua cô ngất trước cổng nhà. May là chồng tôi đi công tác về vào lúc sáng sớm mới phát hiện ra. Nếu chậm thêm chút nữa có lẽ tính mạng của cô sẽ…
Giọng nói của dì Lan trầm ấm khiến tai Kim như rung lên. Sống chung với dì năm năm chưa bao giờ cô nghe được một câu nói nhẹ nhàng từ dì ấy chứ đừng nói đến là trầm ấm ngọt ngào.
Thấy nét mặt kỳ lạ của Kim, dì Lan có chút hụt hẫng nhưng vẫn mỉm cười đưa cho cô cốc sữa.
- Đây là ly sữa nóng. Cô uống đi cho khỏe. Tôi ra làm bữa sáng.
Kim run rẩy nhận lấy, tim đập thình thịch. Mọi thứ cứ như là một giấc mơ với cô. Thậm chí Kim không tin được đây là dì Lan mà mình từng quen biết.
Ngồi nhấp ngụm sữa ngọt nóng hổi, Kim đưa mắt nhìn xung quanh. Đây hình như là phòng của Lam Thu thì phải. Con gấu bông mà hồi bữa vì nó cô bị đánh một trận tơi tả và bỏ chạy khỏi căn nhà vẫn nằm đó, như một sự trêu tức. Không khí trong ngôi nhà có vẻ đã đỡ ngột ngạt hơn. Hình như không có cô ở đây, ai cũng sống tốt hơn thì phải.
Đang lim dim mắt thì Lam Thy chạy vào phòng làm Kim hoảng hốt. Con bé trông gầy hẳn ra, mặt mày cũng chẳng còn hớn hở như hồi trước nữa.
- Mẹ em bảo mời chị ra ăn sáng.
Nói xong thì con bé bỏ đi. Vẫn cái thái độ nghênh ngang ấy. Tuy nhiên nhìn ánh mắt và cử chỉ thì trông nó trầm hơn rất nhiều. Sự cố lần trước có lẽ đã tác động tới Lam Thy nhiều.
Lết đôi chân đã tê cứng lại vì bị lạnh quá lâu, Kim ra khỏi phòng và bước về phía nhà bếp. Từng hình ảnh quen thuộc lại đập vào mắt. Gợi nhớ cho Kim những gì đã trải qua…
Bàn ăn vẫn đặt ở vị trí cũ. Cô nhìn thấy bố, ông đang ngồi trầm buồn ở vị trí đầu bàn. Bên trái là dì Lan, bên phải là Lam Thy, cuối bàn là Lam Thu. Một nỗi uất hận sâu xa lại hiện lên trong tâm trí Kim. Năm năm ấy, chưa một lần Kim được ngồi ăn cùng bàn với họ. Lúc cả nhà ăn thì cô ngồi trong phòng. Cho dù có đói đến mức nào đi chăng nữa, có thèm khát không khí bữa cơm gia đình như thế nào đi nữa thì cô vẫn phải bấm bụng ngồi đợi. Phần ăn của cô sẽ chỉ là những gì còn thừa lại với một ít cơm cháy trong nồi.
Kim khựng lại và không hề muốn bước vào ghế ngồi. Cô thấy khó chịu…
- Sao thế cháu! Vào ngồi ăn cùng nhà bác luôn.
Dì Lan niềm nở chào mời. Kim bỗng muốn bật cười. Con người này thật quá đáng. Một người lạ tới nhà thì đối xử như quý nhân. Còn người trong gia đình, còn con của chồng thì đối xử chẳng khác nào tù khổ sai. Càng nghĩ cô càng thấy lòng chua xót.
Định bụng bước lại vào trong phòng nhưng cô kiềm chế được cảm xúc và cố gắng bước tới, gia nhập vào cái bàn ăn mà chưa bao giờ cô được ngồi trước đây.
- Trời lạnh nên gia đình bác không ăn sáng ở ngoài. Cháu ăn đi. Cứ tự nhiên nhé!
Dì Lan đưa chén cơm đầy vun sang phía Kim. Cô không đón nhận. Chỉ im lặng nhìn.
Không khí chùng xuống. Bữa ăn sáng diễn ra trong sự yên lặng. Kim nuốt không trôi bất cứ miếng cơm nào. Có cảm giác đắng đắng nơi cổ họng. Nỗi đau khổ khi nhận ra mình là thế thân cho một người khác, những tủi nhục của quá khứ buồn bã hiện về khiến Kim thấy bản thân cực kỳ suy sụp.
Bỗng dưng cô nhớ đến Karo, nhớ đến cái con người quá đáng ấy. Không có cô thì anh sẽ ăn uống như thế nào đây.
Và rồi Kim lắc đầu, anh không đáng để cô phải quan tâm như vậy. Anh đã quá tàn nhẫn với cô!
- Sao thế cháu? Cơm không ngon à?
Dì Lan tỏ vẻ lo lắng khi thấy chén của Kim vẫn còn đầy vun.
- Không! Tôi…không muốn ăn thôi!
Kim trả lời đầy gượng gạo, chưa bao giờ và không bao giờ cô muốn nói chuyện với con người đó.
- Cháu tên là gì?
Bố Kim lên tiếng, nhìn ông đã già đi nhiều, mái tóc đã không còn đen nhánh và chải chuốt như trước. Cô nhìn bố với đôi mắt ướt đẫm.
- Dạ Bình… À không, Hoàng Kim ạ!
Theo phản xạ, cô định nói tên thật ra. Nhưng không hiểu sao cái tên Hoàng Kim lại là cái tên cô phát ra cuối cùng.
- Thế nhà cháu ở đâu mà đêm khuya lại đi một mình tới khu vực này?
Dì Lan chen vào câu chuyện,
- Tôi… bị lạc… Tôi không phải người ở đây!
Trả lời với dì Lan thì Kim thay đổi thái độ hoàn toàn. Nỗi căm phẫn trong người cô còn quá lớn.
Mọi người trong gia đình ra vẻ gật gù rồi tiếp tục ăn, Kim cũng cố nuốt cho xong chuyện. Không hiểu sao chỉ mới xa nhà có vài tháng mà cô đã không còn quen với không khí và không gian ở đây nữa. Kim tự thấy mình cũng có chút phũ phàng…...