- Sao thế?
Người đàn ông ngạc nhiên khi thấy nét mặt không mấy bình thường của Kim.
- Cũng không có gì ạ. Nhưng cháu chưa thấy ai ở độ tuổi của chú mà mặc bộ vest như vậy.
Cô rụt rè nêu ý kiến.
- Thế nó hợp với người bao nhiêu tuổi?
Người đàn ông hơi khớp, ít giây sau thì nghiêm túc hỏi lại Kim.
- Cháu nghĩ là ba mươi…
Cô trả lời với vẻ mặt rất chân thành. Bố Hoàng Kim là một người rất thích mặc vest nên ngay từ nhỏ cô đã rất có ấn tượng với loại trang phục này.
- Ồ! Thế thì cô đã lo xa rồi. Tôi vẫn còn trẻ so với nó.
Người đàn ông thoáng mỉm cười sau câu nói của Kim. Trong khi đó cô lại ngồi thần ra, những dấu hỏi to đùng hiện lên trên khuôn mặt hoàn hảo của một thiếu nữ độ xuân thì.
- Ý chú là chú chưa tới ba mươi tuổi ạ???
Cô đứng phắt dậy và tiến về phía người đàn ông, hai mắt vẫn mở to đầy kinh ngạc.
- Tôi là Kiên, đúng hôm nay là tôi tròn hai mươi chín tuổi. Cô có thể gọi tôi là Karo, nhưng đừng gọi tôi bằng chú. Tôi không quen.
Hoàng Kim vỡ òa vì những gì vừa nghe thấy. Cô không thể tưởng tượng rằng người đàn ông mà cô vẫn luôn gọi bằng chú lại trẻ đến thế. Một bác sĩ chưa tròn ba mươi mà đã có thể tạo cho cô một khuôn mặt hoàn hảo như vậy thì quả là khó tin.
- Chú đang đùa cháu phải không ạ?
Cô hỏi lại một cách đầy ngớ ngẩn.
- Đã bảo đừng gọi tôi bằng chú!
Sự gằn giọng tỏ thái độ bất bình của Karo làm Kim giật mình. Dù chỉ mới gặp người này một thời gian ngắn nhưng qua thái độ và cách nói chuyện thì cô nghĩ những điều mình vừa nghe…có vẻ là sự thật. Nếu thế thì đúng là cuộc sống có quá nhiều sự bất ngờ!
Im lặng thêm một vài giây để chỉnh đốn lại tất cả những suy nghĩ trong đầu, cô đứng thẳng người và nở một nụ cười đầy nhí nhảnh:
- Vậy…anh Karo…
- Sao?
Karo nghiêng người trước thái độ của cô gái đứng trước mặt.
- Em cạo râu cho anh nha!
Và thế là chỉ trong vòng hai mươi phút, Kim đã làm một lúc rất nhiều công việc liên quan đến bộ râu. Đầu tiên, cô chạy ra tiệm tạp hóa gần nhà mua về một cây dạo cạo và kem cạo râu, xong đâu đấy, cô cầm tay Karo và kéo vào phòng tắm. Bước cuối cùng là đưa những lát cạo nhẹ nhàng cắt đứt chùm râu như rễ tre trên khuôn mặt vốn vô cùng trẻ trung của người đàn ông thích già trước tuổi. Trong lúc đó thì Karo phản đối rất kịch liệt nhưng vẫn không ngăn được ước muốn trẻ hóa của cô gái nhỏ bé. Và thành quả sau gần nửa tiếng đồng hồ chính là…
- Nhìn đi! Trẻ đẹp thế này mà sao lại tự làm xấu mình vậy chứ!
Hoàng Kim thích thú ngắm nhìn gương mặt mới của Karo trong gương.
- Sao cô dám!
Đối ngược với thái độ vui tươi của Kim, Karo tỏ ra vô cùng bực mình và tức tối. Tuy nhiên từ sâu trong tâm thức, anh vẫn thấy ngạc nhiên khi nhìn lại chính mình sau năm năm tự chôn vùi bản thân trong nỗi đau ký ức. Kim đã không biết rằng từ lâu lắm rồi người đàn ông đứng bên cạnh mình không ăn cơm, không nhìn vào gương và cũng không bước ra khỏi nhà trừ những lúc muốn kết liễu cuộc sống của chính mình.
- Tự làm xấu mình là một cái tội đấy! Phải biết trân trọng bản thân thì mới trân trọng được người khác và được người khác trân trọng…
Kim vừa rửa chiếc dao cạo vừa nói nhẹ nhàng. Hơn ai hết cô thấm cái đau cái khổ khi bị người khác khinh thường và ghét bỏ chỉ vì diện mạo xấu xí. Suốt những năm học phổ thông, Kim không có nỗi một người bạn thân vì bị các thành viên trong lớp cô lập. Mọi người đều đem cô ra làm trò đùa, chẳng ai dám chơi với Kim vì sợ bị ghét lây. Cái nhìn thiển cận về vẻ đẹp bên trong và bên ngoài đã khiến con người bỗng dưng trở thành những kẻ độc ác. Kim là một nạn nhân tội nghiệp của sự thiển cận đó.
Mọi thủ tục nhập học của Hoàng Kim được tiến hành khá suông sẻ, cô không nghĩ người đàn ông trầm tính và có hơi hưởng tự kỷ này lại là một người rất giỏi trong giao tiếp. Cách nói chuyện của Karo thể hiện một sự bản lĩnh và kinh nghiệm như là một nhà đàm phán chuyên nghiệp. Đó cũng là lý do vì sao chỉ cần vài chục phút làm việc với ban giám hiệu học viện thì Kim đã được nhận vào học mặc dù cô nhập học khá trễ.
- Chú… à không…anh!
Kim e dè hỏi khi ngồi trong xe cùng Karo về nhà.
- Gì thế?
Vẫn đôi mắt đầy lơ đễnh, Karo cất giọng phản hồi.
- Sao lúc nãy anh khác với lúc ở nhà thế?
Cô cào đầu, hỏi với thái độ chân chất.
- Tùy môi trường mà thể hiện.
- Là sao ạ?
- Không phải môi trường nào cũng cho phép mình được sống đúng với con người mình đâu.
- Vậy đâu mới là con người thật của anh?
- Cái đó thì cô chưa cần biết…
Cuộc trò chuyện kết thúc với một cái méo miệng đầy chán nản của Kim. Chẳng khi nào cô và Karo có được một đoạn hội thoại dài trên một trang giấy cả, và tất nhiên Karo luôn là người chấm dứt trước và bỏ lại Kim với vẻ mặt ngây ngô chẳng biết gì.
Tuy nhiên chưa bao giờ Kim có ý nghĩ hờn giận hay trách cứ gì Karo, vì đối với cô, Karo chẳng khác nào người sinh ra cô lần thứ hai trên cuộc đời này. Thật không ngoa khi nói anh chính là người đã cho cô cuộc sống mới, một cuộc sống mà cô chỉ dám nghĩ đến trong những giấc mơ vội vã lúc đêm về. Với gương mặt mới, cái tên mới và một lý lịch mới, Kim tự thấy bản thân như một con vịt xấu xí được bà Tiên hóa phép thành thiên nga kiều diễm, được sống trong nhung gấm lụa là và được người người chiêm ngưỡng.
Đến bây giờ Kim vẫn còn nhớ như in cái lần đi siêu thị cách đây một tuần, cô đã tự hào đến mức nào, sung sướng đến mức nào khi được vô vàn những ánh mắt ngây ngất ngưỡng mộ của tất cả mọi người, nhất là những chàng trai khi nhìn thấy mình. Một cảm giác hoàn toàn đối lập với những gì mà cô nhận được trước đây. Ngày trước có thể không ai thèm ngoái lại nhìn một Bình Tâm xấu xí, nhưng bây giờ thì khó ai có thể không quay lại để nhìn Hoàng Kim diễm lệ. Những điều mới mẻ mà khuôn mặt mới đem lại đã thay đổi cách suy nghĩ của Hoàng Kim rất nhiều, rất nhiều, đến mức chính cô cũng không nhận ra…
***
Buổi tối trước ngày đi học đầu tiên, Kim không ngủ được. Cô tự thả mình trong những sự tưởng tượng về thái độ mà các học viên trong trường sẽ dành cho mình. Ắt hẳn đó sẽ là một sự ngưỡng mộ. Kim nghĩ vậy. Một khuôn mặt hoàn hảo như thế này thì làm sao lại không được mọi người yêu mến và quý trọng chứ!!! Kim tự nhìn mình trong gương rồi mỉm cười sung sướng. Một món quà đặc biệt, món quà mà chưa bao giờ cô mơ tới bỗng dưng rơi xuống đầu cô và làm thay đổi toàn bộ mọi thứ. Chẳng mấy chốc mà Kim đã quên đi mình của ngày xưa, quên như những sự ghẻ lạnh, những trận đòn roi và những nỗi đau mà Bình Tâm đã phải gánh chịu. Có thể đó là một điều tốt. Sống mà nghĩ đến quá khứ quá nhiều, nhất là quá khứ đó là một quá khứ hãi hùng thì chỉ khiến con người thêm tổn thương mà thôi…
Dừng lại vài giây trước cửa phòng Kim, Karo khẽ cười nhẹ. Sự sung sướng hạnh phúc của cô gái nhỏ, một người con gái xa lạ bỗng dưng nhảy ập của cuộc đời anh khiến Karo thấy tim mình đỡ phần nào đau đớn. Nét ngây ngô và chân thành của Kim làm sống lại trong anh những phút giây của thưở trước, một giai đoạn, một thời kỳ huy hoàng mà theo anh đã mãi mãi chìm vào lãng quên.
Sáng!
Trong một bộ váy khá trau chuốt, Kim đứng ngay ngắn bên cạnh chiếc xe ô tô của Karo và chờ đợi anh đưa đến trường. Nhưng mọi thứ có vẻ không như Kim nghĩ khi Karo lửng thửng bước ra với bộ quần áo nhàu nhĩ và chẳng có dấu hiệu nào là muốn lên xe và chở cô đi học.
- Sao còn đứng đó làm gì? Trễ rồi.
Kim trố mắt nhìn, đầu óc vẫn ngơ ngác không hiểu anh chàng đứng trước mặt mình đang nói gì.
- Tôi không chở cô đi học đâu. Cô đâu phải vợ tôi, càng không phải là con tôi. Cô cũng đã lớn thì cần phải biết tự lập.
Kim ngơ ngác tập hai. Cô chỉ mới tới đây ở chưa đầy hai tháng, cuộc sống mới cô còn chưa kịp thích nghi, đường xá cô cũng không rành thì làm cách nào mà tự đến trường được.
- Đừng tròn mắt như thế. Đi bộ ra ngoài kia khoảng ba mươi mét là trạm xe buýt. Đúng sáu giờ hai mươi là xe đến. Cô lên và ngồi yên cho đến khi xe dừng lại ở trạm thứ hai. Đến lúc ấy cô xuống xe, rẽ phải đi thêm vài mét thì sẽ tới trường. Đơn giản thế thôi.
Vẫn giữ thái độ ngờ ngẫn, Kim đứng bất động. Có một sự sụp đổ nhè nhẹ trong Kim. Chí ít thì ngày đầu tiên đi học thì cô cũng được nên đưa đến trường để lấy không khí chứ!
- Còn đứng đó à! Năm phút nữa là xe đến đấy! Buổi đầu tiên trễ học thì sẽ không hay đâu!
Karo nói lớn với thái độ nghiêm túc. Kim bắt đầu thấy rùng rùng người khi nhận ra là anh đang nói thật!
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Cô vội vã quay gót và co giò chạy. Thật không ngờ là Karo cho cô đi xe buýt thật. Nếu thế thì đáng lẽ trước đó anh đừng nên chở cô bằng cái thứ bốn bánh ấy để cô không phải hoang tưởng tới mức này.
Như vội nhớ ra điều gì đó, Karo gọi với lại.
- Này! Mệnh lệnh! Mệnh lệnh!
Có thể các bạn chưa biết, nhưng ngày đầu tiên Kim bước ra đường với gương mặt mới, Karo đã bắt Kim phải thực thi một mệnh lệnh. Đó là khi ở ngoài đường, Kim bắt buộc phải đeo khẩu trang. Ban đầu cô cũng khá ngạc nhiên trước mệnh lệnh kỳ cục này, nhưng sau đó thì cũng phải cố gắng chấp nhận vì như đã chia sẻ, đối với Kim, Karo chẳng khác nào một ân nhân cứu mạng, chính xác hơn là cứu cả cuộc đời của cô, vì thế anh ta có nói gì thì cô cũng đều nghe theo hết.
***
Hiện tại, Hoàng Kim đang là một trong số rất nhiều người đứng chen chúc nhau trên chiếc xe buýt màu đỏ đông nghịt. Vì tới muộn nên không còn ghế cho Kim ngồi, và cô đành phải đứng với chiếc váy ngắn ngang đầu gối, xung quanh toàn những người đàn ông mà theo cô là vô cùng xa lạ và đáng sợ.
Đoạn đường đến trường có vẻ không được êm ái. Chiếc xe chạy khá xóc và luôn bị nhấp nhô. Vốn là người không miễn dịch được với các căn bệnh liên quan đến đi tàu xe nên Kim rất khó khăn khi cố gắng vượt qua sự khó chịu từ cái dạ dày đỏng đảnh của mình.
Đang tính moi móc trong cặp một thứ gì có thể giải quyết được tình trạng chuẩn bị nôn ói của mình, Kim khựng lại khi thấy người đàn ông lùn tịt đứng trước mặt đang đưa tay tiến gần vị trí nhạy cảm phía trên của cô gái với mái tóc xoăn dài bên cạnh. Có lần coi phim, Kim đã thấy người ta đóng cảnh này. Một cách hoảng hốt, cô vội vàng nhích lại để báo cho cô gái đó biết tình hình. Khổ nỗi xe buýt quá đông người, ai cũng lo làm việc của mình và không có thái độ nhường đường nên Kim không tài nào bước nhanh được. Mồ hôi của cô bắt đầu tuôn ra, một phần vì nóng chật, phần còn lại vì bàn tay của gã đàn ông bệnh hoạn ấy đã tiến rất sát người của cô gái tóc xoăn khiến Kim lo lắng. Xe buýt quá đông nên có vẻ như cô gái đó không cảm nhận được mình đang sắp gặp nguy hiểm!
Thật may khi tay Kim đã chạm được vào mái tóc của cô gái, thu hết sức lực, cô hét lớn:
- Tránh ra đi!!!!!!!!!!!
Kèm theo đó là một cái nắm tóc thật chặt để kéo cô gái sang một bên.
Vài giây sau, xe buýt nhốn nháo cả lên. Tài xế suýt nữa thì loạng choạng tay lái khi xe lắc lư quá mạnh. Tất cả những điều đó là “nhờ” cả vào Hoàng Kim!...