The Soda Pop
  Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương

Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 2009
Truyện Dài


Một nam sinh với vẻ hớt hải chạy vào phòng, Kim ngạc nhiên khi mọi người dành cho cậu ta những nụ cười đầy trìu mến.

- Sao hôm nay lớp trưởng đến muộn thế? Có chuyện gì à?

Những lời hỏi thăm cất lên. Nam sinh ấy mỉm cười hiền từ:

- Uh! Xe hư giữa đường các tình yêu ạ!

Và rồi tất thảy gật gù đồng cảm với cậu ta. Kim cứ hả miệng nhìn với vẻ khâm phục. Cô tự hỏi làm sao người đó lại có thể được mọi người quan tâm vậy chứ??? Cảm giác như cậu ta chơi với tất cả thành viên trong lớp. Điều mà chưa bao giờ Kim nhìn thấy khi bắt đầu đi học đến bây giờ.

Vài giây sau, cậu lớp trưởng đã ngồi ngay ngắn trước mặt Kim. Nhìn cậu ta có vẻ rất hiền và dễ gần. Kim định bụng làm quen trước. Hồi nhỏ cứ mỗi lần nhập học trường mới mẹ vẫn luôn dặn cô phải chủ động làm bạn với tất cả mọi người, đừng ngồi yên và tự thu mình lại.

Nhưng chưa kịp để Kim mở lời trước, cậu ta đã quay lưng lại vào chào Kim bằng một nụ cười nắng mai.

- Ô! Bạn là học viên mới à? Bạn xinh quá!

Kim ngượng đến đỏ chín cả mặt. Lần đầu tiên cô được khen xinh. Một lời khen mà đối với Kim trước đây là rất rất xa xỉ.

- Đừng ngại! Mình nói thật lòng đấy! Tâm là tên của mình. Nguyễn Tâm. Còn bạn?

Cậu lớp trưởng hồ hởi giới thiệu trước.

- Uh…mình…mình…là Hoàng Kim!

Cô e thẹn trả lời. Khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ. Một chàng trai thật dễ mến biết bao…

- Woa! Tên bạn ấn tượng quá! Thôi lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp nha. Vô học lại rồi!

Tiếp tục tặng Kim một nụ cười, chàng lớp trưởng tên Tâm nháy mắt tinh nghịch rồi quay lưng lên. Kim mỉm cười lấy hai tay ôm mặt. Một cảm giác thật khó tả. Kim bắt đầu thấy mọi chuyện không tệ như mình đã tưởng tượng.

Thầy giáo bước vào lớp, đang ngơ ngác với niềm cảm xúc trong lòng, Kim giật mình về lại thực tại và luống cuống đứng dậy. Vô ý thế nào lại làm rơi chiếc cặp xách xuống đất. Sau khi đã chào thầy, cô vội vã cúi xuống nhặt. Bất chợt Kim đứng hình khi nhìn thấy cô nàng ngồi bên cạnh cũng cúi xuống theo và nhặt lên chiếc khẩu trang rơi ra từ trong cặp Kim.

Mắt phải cô bắt đầu nháy, liên tục. Kim nhận thấy sát khí đã ào tới.

Cô gái tóc xoăn thận trọng nhìn chiếc khẩu trang, xong đâu đấy đặt nó trước mặt Kim và ngắm nghía.

Vài giây sau…

- Là mày! Đúng là mày!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Vẫn như lúc trên xe buýt, cô ta rú lên đầy thảng thốt làm thầy giáo và tất cả mọi người trong phòng giật bắn mình.

- Cô kia! Đang làm cái gì thế?

Thầy giáo có vẻ bực bội, lên tiếng hỏi lớn làm cô nàng phải ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại.

- Dạ…không có gì ạ! Em xin lỗi…

Kim thấy ruột gan mình rối tung lên. Nước này thì không xong rồi. Với tính cách nóng nảy bà chằn như vậy thì làm sao mà cô có thể sống yên những ngày tháng ở đây bây giờ???

Mọi người trở lại với tiết học sau khi dành cho cô và người ngồi bên cạnh những cái nhìn khó hiểu. Chỉ riêng Tâm là không quay lại nhìn. Thật may. Nếu không cô sẽ phải chôn mặt xuống đất vì xấu hổ mất.

Một tiết học chưa bao giờ trôi nhanh như thế, Kim ngồi mà chân tay cứ run cầm cập. Những âm thanh của tiếng giấy vo tròn từ phía cô nàng tóc xoăn khiến Kim không tài nào đủ can đảm nhìn lên bảng và nghe lời thầy giảng.

Reng……………..

Giờ khắc quyết định đã đến…

Ngay khi thầy giáo bước ra khỏi phòng, mọi người đã hốt hoảng ùa về nơi Kim ngồi khi thấy cô bị người bạn bên cạnh túm cổ áo và xách ngược lên.

- Mày nghĩ là sẽ thoát à??? Giờ thì ăn đủ với tao!!!

Các học viên đứng xung quanh tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng lại tỏ vẻ vô cùng háo hức để chờ mong cái giây phút Kim bị…oánh! Còn Kim chỉ còn đủ sức để nhắm mắt lại và chấp nhận số phận.

- Dừng đi! Cậu đang làm cái trò gì thế???

Tâm xuất hiện với gương mặt nghiêm túc và cái nắm tay ngăn cản đầy uy lực.

- Lớp trưởng đừng can dự vào chuyện này! Đây là vấn đề riêng của Vy!!!

Cô nàng tóc xoăn tỏ vẻ bực bội và không chấp nhận sự can ngăn của cậu bạn lớp trưởng. Mọi người xung quanh thấy thế thì thay đổi thái độ hoàn toàn, đồng thanh cùng nhau khuyên can cô nàng đanh đá.

- Phải đấy! Dù có chuyện gì cũng không nên dùng bạo lực ở đây!!! Bỏ qua được thì bỏ qua đi!!!

- Uh! Con gái đừng làm cái trò đánh nhau. Ghê lắm!!!

- Nó mới vào lớp. Tha cho nó đi!

Những lời nói mang tính chất giải hòa vang lên. Kim từ từ mở mắt, tim đã bớt nhảy hiphop vì sợ. Minh Vy (tên của cô nàng đanh đá) dù cục tức đang treo ngang cổ cũng đành phải hạ tay xuống trước áp lực dư luận. Bản thân Vy không hiểu vì sao con nhỏ ngớ ngẩn trước mặt mình lại may mắn đến thế khi lúc nào cũng được đám đông cứu giúp. Nhưng thực tế thì Vy nghĩ rằng bản thân mình mới là người bị hại và cần phải được bênh vực.

Mọi chuyện tạm đi vào bình yên khi Minh Vy hùng hổ bỏ đi cùng cô bạn thân. Tính cô nàng là thế. Rất mau nóng và cũng rất mau…nguội. Dù vậy ai cũng biết rằng trong lòng Vy vẫn chưa nguôi được cơn giận này. Vài giây sau thì ai cũng về nhà nấy, không một câu hỏi thăm, không một lời an ủi cô bé Hoàng Kim tội nghiệp vẫn đang run như cầy sấy.

- Sao thế?Vẫn còn sợ à? Không sao đâu! Minh Vy nhìn dữ dằn vậy đấy nhưng tốt bụng lắm. Không thuộc dạng ỷ to bắt nạt nhỏ đâu!

Cậu lớp trưởng vẫn nở nụ cười hiền, vỗ vai khích lệ tinh thần Kim. Không hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười ấy lòng Kim nhẹ bẫng và thanh thản đến lạ. Bỗng dưng trong cô xuất hiện một suy nghĩ rằng từ nay Tâm sẽ là người hùng bảo vệ mình thoát khỏi mọi sự bắt nạt. Và rồi cô tự cười với sự hoang tưởng ấy. Từ nhỏ sống trong hoàn cảnh bị người khác ức hiếp và luôn chống chọi với sự cô đơn nên Kim luôn ao ước có một ai đó bên cạnh bảo vệ. Nụ cười hiền của Tâm và những cử chỉ quan tâm của cậu bạn khiến trái tim Kim không ngừng thổn thức. Nhìn Tâm đi khuất khỏi cánh cửa, Kim chỉ muốn chạy theo và nắm tay cậu ấy, bảo với Tâm rằng: Hãy là bạn thân của mình. Mình cần bạn.

Rồi Kim lại tiếp tục lắc đầu tự chế giễu mình. Làm sao cậu ấy có thể chấp nhận lời đề nghị ngốc xít đó cơ chứ!

Ngồi một mình trên bàn, Kim thấy người mình cứ mệt nhoài đi. Nhìn xung quanh ai cũng chăm chú với chiếc điện thoại xịn trên tay, cô nhìn lại bản thân và thở dài thườn thượt. Kim nhận ra mình chẳng có gì ngoài một khuôn mặt đẹp. Nhưng nó quá căn nguyên và giản dị, hình như trong môi trường này vẻ đẹp kiểu như Kim không được chú ý đến. Thế mà trước khi đi học cô cứ tưởng mình sẽ là một người nổi bật. Nghĩ bâng quơ thêm vài giây, Kim đứng dậy và ra ngoài. Không khí trong lành và thoáng đãng có lẽ sẽ giúp cô lấy lại chút tinh thần đã quá yếu đuối.

Đi từng bước chậm rãi trên sân trường đầy mùi gió sớm, Kim lại thấy ùa về những ngày tháng trước đây. Những ngày phải dậy sớm đi chợ trong cái rét đầu mùa, phải quanh quẩn các siêu thị để tìm cho ra thứ đồ vớ vẩn mà hai cô em lắm chiêu bắt phải tìm cho được. Rồi những cái tát, những trận đòn roi, nhưng bữa cơm chỉ biết ăn với muối và ớt. Mọi thứ bất giác hiển hiện trong tâm tưởng và khiến lòng Kim nghẹn thắt. Nhưng cũng nhờ vậy mà Kim nhận ra những ngày tháng hiện tại dù khá xa lạ và buồn chán vẫn còn hạnh phúc hơn cuộc sống ngày xưa rất rất nhiều lần. Thay vì chán nản và rút lui, cô nghĩ bản thân cần phải mạnh mẽ hơn để tự tìm ra một con đường thực sự cho cuộc đời mình.

Bỗng cô thấy có một niềm vui nào đó vừa ánh lên trên đôi mắt mình. Nhìn kỹ mới biết chàng lớp trưởng dễ mến đang đứng ở phía bên kia sân và vẫy vẫy tay ra hiệu với Kim. Như một kẻ bị thôi miên, cô chạy ùa tới mà không chút đắn đo suy nghĩ, không chút băn khoăn liệu rằng cậu ta vẫy tay với mình hay là với một người nào khác.

Tâm ra vẻ hơi ngơ ngác khi thấy Kim chạy hộc tốc về phía mình. Sau khi thở mạnh vài cái, cô hỏi một cách chân thành:

- Bạn vẫy tay với mình phải không?

Nhìn thấy thái độ bối rối của cậu lớp trưởng, Kim chột dạ. Cô không muốn nghĩ đến trường hợp mình là người nhầm lẫn.

- Bộ không phải à?

Mặt Kim thần ra và có chút tội nghiệp. Điều này khiến Nguyễn Tâm không thể không bật cười.

- Không! Mình vẫy tay với bạn đấy! Tại thấy bạn nhiệt tình quá nên mình hơi khớp thôi…

Tâm gãi gãi đầu giải bày với Kim để cô nàng không bị thẹn thùng với sự hồ hởi của mình.

- May quá! Mà bạn gọi mình có chuyện gì vậy?

Kim cười như một con ngố. Mỗi lúc thấy vui Kim lại trở thành một con người hoàn toàn khác, nhí nhảnh và vô cùng hồn nhiên.

- À uh…

- Chuyện gì thế? Sao ấp úng vậy?

- Mình định cho bạn xem một thứ…à uh…nói cách khác là mình muốn tặng một món quà nho nhỏ mừng ngày chúng ta gặp nhau…

Thái độ lúng túng của Tâm càng khiến trái tim Kim đập loạn xạ. Đối với Kim bây giờ quà hay gì đó cũng không quan trọng bằng cử chỉ gần gũi, dễ thương và ấm áp của cậu lớp trưởng hiền từ.

- Thật không?

Kim lại cười toe toét.

- Thật chứ! Vào lớp mình sẽ đưa cho bạn. Ở đây đông người sợ bị gây chú ý.

Thế là Kim lon ton chạy theo Nguyễn Tâm vào lớp, trong lòng mừng khấp khởi vì sắp nhận được quà từ một người bạn tốt mới quen.

Bỗng điện thoại của Tâm rung khi cả hai đang đứng trước cửa lớp, Tâm ra hiệu bảo Kim vào trong trước rồi mình sẽ vào sau. Cô gật đầu cười và hí hửng đi vào.

Lớp học vắng tanh, mọi người có lẽ đã ra ngoài hết. Kim nhún nhẹ vai rồi bước về bàn học. Tuy nhiên cây bút xanh dạ quang mất nắp nằm trên bàn làm Kim chú ý. Cô cầm lên và nhìn chăm chú vài giây. Chắc là của bạn nào trong lớp đánh rơi. Vừa cầm bút cô vừa ngó nghiêng khắp nơi để tìm nắp của nó. Mọi chuyện có lẽ sẽ chỉ đơn giản như vậy nếu như Minh Vy không lù lù bước vào, đứng yên vài giây và lại tiếp tục hét toáng lên:

- Mày lại giở trò gì thế này????

Hoàng Kim giật mình ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt tròn to đầy ngạc nhiên. Cô không hiểu mình đã làm gì mà khiến Vy phải tỏ thái độ như thế.

- Mình không hiểu…Bạn nói gì thế?

Kim vẫn cầm chặt cây bút trên tay và nhẹ nhàng hỏi.

Đôi mắt Minh Vy long lên sòng sọc thể hiện sự tức giận tột độ. Kim thấy rõ những đường gân nổi trên cổ của cô ta. Bằng một sự run sợ, Kim tiếp tục cất giọng hỏi, thực sự cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

- Thực sự…thực sự mình không làm gì cả…Sao bạn lại như thế?

Vy bặm môi, trợn mắt rồi cầm chiếc cặp xách của mình đặt mạnh lên bàn. Cặp của cô nàng màu trắng, và Kim nhìn thấy có khá nhiều vết mực màu xanh dạ quang bị quẹt loang lổ ở trên đó. Bật chợt cô nhìn xuống tay mình, chiếc bút mực xanh dạ quang mất nắp đang nằm sờ sờ như một lời thách thức đầy ngạo mạn đối với Kim.



Phần 06: NHỮNG RẮC RỐI NHO NHỎ



- Không! Mình thề là mình không làm chuyện này! Mình vừa vào lớp thì thấy cây bút trên bàn, nó không có nắp nên mình đang tìm nắp cho nó. Mình không làm bẩn cặp bạn đâu! Thật đó!...
♥ Đánh dấu trang này
«1...45678...24»

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Hoàng tử Lạnh Lùng & Công chúa TomBoy
» Nếu có một linh hồn yêu em - Ngô Hoàng Anh
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
» Đồ tồi ! Tôi yêu anh - Nguyễn Bích Hồng
» Về nơi đáy mắt trong - Leng Keng
» Này anh! Tôi không phải là ôsin - Hà Cindy
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương