Cho phép em được yêu chị nhéAdmin 1343Truyện Ngắn |
Tháng bảy, tháng của những cơn mưa dịu ngọt và của những sự nhớ mong. So với một tháng sáu nô nức tiếng ve khắp các con phố, màu đỏ hoa phượng trải dài trên những con đường quanh co và những cơn mưa đầu hạ chợt đến rồi lại chợt đi như chưa thật sự sẵn sàng vào hạ. Thì tháng bảy, cái tháng bắt đầu cho những cơn mưa da diết hơn nhiều, tháng đã thôi râm ran tiếng ve khắp phố, tháng mà màu phượng đỏ cũng không còn rực rỡ như trước nữa. Dường như tháng bảy là một tháng sướt mướt và nhẹ nhàng như những cô gái đang trông chờ một ai đó từ nơi xa trở về.
Với Linh cũng vậy, cô cũng đang trông chờ, nhưng không phải trông chờ một ai đó mà trông chờ vào một cái gì đó rất xa xôi mà người ta vẫn thường gọi nó là tình yêu. Ừ, thì cô đang mong đợi một tình yêu, từ đó đến giờ ở cái tuổi mười tám nếu nói cô chưa trải qua một mối tình nào thì cũng không đúng, chẳng qua những mối tình của cô là những tình yêu không trọn vẹn mà thôi. Cái cách mà người ta đến rồi đi với cô cũng như những cơn mưa tháng sáu, vội vàng, nhanh chống và sau khi ra đi không còn để lại chút gì vương vấn. Ừ thì cô cũng biết đó chỉ là những chuyện tình thời áo trắng, những tình cảm ngây ngô đầu đời khó có thể kéo dài lâu được. Nhưng dù cho là như vậy đi chăng nữa thì với một tâm hồn nhỏ bé như Linh, cô khó có thể quên đi được quá khứ của mình.
Từ đó cô bắt đầu sống khép kính hơn với tất cả mọi người, đặt biệt là những người con trai. Cô như con nhím đang xù lông lên và sẵn sàng làm tổn thương bất cứ ai đến gần chỉ để bảo vệ cho mình. Nói Linh sống ích kỉ, không sai, ừ thì cô ích kỉ nên cô mới làm như vậy, nhưng có ai hiểu cho sự ích kỉ của cô đâu, vì người ta làm tổn thương cô quá nhiều, làm cô đau, cô khóc quá nhiều nên cô mới như vậy thôi. Có người nói cô sống quá nội tâm đến nổi giả tạo, cũng có thể là như vậy, nụ cười trên môi cô luôn hé nhưng trong lòng thì chưa chắc đã có niềm vui thật sự. Linh mơ màng nhìn ra cơn mưa đang tí tách ngoài sân mà lòng cô bỗng nhiên thất buồn vô kể, cô không biết mình đang nghĩ gì nhưng cô biết mình cần lắm một sự quan tâm từ người khác, cho dù đó chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản thôi cũng đủ làm cho Linh cảm thấy vui và hạnh phúc lắm rồi.
Cũng có lúc cô nghĩ cô đã tìm ra được tình yêu đích thực cho đời mình rồi chứ, người ấy, một chàng trai trưởng thành, cũng sống nội tâm như cô vậy, người ta cũng làm cô thương cô nhớ và cô cũng đã chờ đợi gần như là trong tuyệt vọng với cái hi vọng quá mong manh của người ta trao cho cô. Cô biết cái giá mà cô phải trả cho một con người quá lạnh của mình đó là sự thờ ơ của người khác, ai nhìn vào cũng thấy cô rất mạnh mẽ, nước mắt dường như là thứ quá xa xỉ trên gương mặt của cô từ trước tới giờ. Vậy đấy, vậy là cô âm thầm chịu đựng một niềm đau, âm thầm chịu đựng một sự tổn thương vô tình của người ta dành cho cô.
Có lúc cô những tưởng cô đang ngập tràn hạnh phúc, nhưng có lúc cô đau khổ nhận ra rằng mình chỉ hoang tưởng cho một tình yêu đẹp như mơ của cô và người ấy. Vì từ đầu đến cuối, cô chỉ trông chờ người ta nói ra ba tiếng tưởng chừng rất dễ dàng nhưng chờ hoài chờ mãi cô cũng không nghe được người ta nói. Vậy là đâu có cái gì để gọi là chắc chắn đâu, đâu có cái gì để gọi là một lời hứa cho một tình yêu đâu, chỉ là cô và cũng chỉ có cô đang mườn tượng ra một viễn cảnh cho tình yêu đẹp thế thôi.
Đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, cô bắt gặp những chiếc lá đang theo cơn gió bay đi, nhưng lúc nào cũng vậy những cơn gió không biết là vô tình hay hữu ý mà luôn mang theo không chỉ một chiếc lá mà là hai chiếc lá. Những chiếc lá cứ nối nhau rơi xuống làm lòng cô bất chợt vang lên một khúc hát rất quen thuộc, cô lại ngân nga theo quán tính: “Đến chiếc lá cũng cần phải có nhau. Sao em không giữ nổi yêu thương?” Ừ, đúng vậy sao cô không giữ nổi yêu thương? Yêu thương với cô cứ đến rồi đi một cách vô tình để bây giờ con động lại trong lòng cô là một nổi đau vô tận. Bây giờ cô chợt nhận ra khóe mắt mình có cái gì đó như một hạt bụi vướng lại làm nó cay xè và cô thấy mình “bỗng dưng muốn khóc.”
Đang miên man với những dòng suy nghĩ, những tâm tư có lẽ chỉ có một mình cô biết một mình cô hay mà thôi, thì tiếng chuông điện thoại lại reo phá tan cái không gian yên lặng xung quanh cô mà giờ đây chỉ còn lại một mình cô với mưa. Là Nhân, thằng nhóc vẫn đi sinh hoạt tại câu lạc bộ chung với cô, nhóc Nhân gọi mình có việc gì vậy kìa, ờ cũng lạ thật đã lâu rồi nó đâu có gọi cho mình, nó đâu có nhắn tin cho mình, thậm chí khi mình chủ động nhắn tin nó còn không buồn trả lời nữa mà dù mình biết nó đã đọc được hết rồi. Suy nghĩ mất mấy giây, cô nhấc máy và từ bên trong chiếc điện thoại phát ra một âm thanh nói như run:
- Chị, mở cửa cho em đi, em đang đứng trước cửa nhà của chị đây.
Trời thằng nhóc dầm mưa đứng ngoài cửa nhà mình sao? Không đợi đến giây thứ hai cô đã đứng dậy chạy ngay xuống sân nhà không quên mang theo một chiếc dù. Mở cửa cho thằng nhóc vào nhà, nhìn bộ dạng ướt sũng của nó lúc này trông rất buồn cười nhưng cũng rất tội nghiệp. Cô dắt nó lên phòng cho mượn phòng tắm, cho mượn khăn tắm, thậm chí cô còn lấy cả đồ của anh trai cho nhóc Nhân mượn mặt vào trong khi chờ cho bộ đồ của mình khô. Sau khi từ phòng tắm bước ra, Nhân nói như càu nhàu nhưng giọng điệu pha chút cười:
- Đúng là phòng tắm của con gái có khác, cái gì cũng ngăn nắp đâu vào đấy cả. Sau này chị sang nhà em ở và dọn dẹp phòng cho em như vậy nhé.
Nhận ra thái độ nữa giỡn nữa thật của Nhân làm Linh nổi quạu nhưng lại phì cười ngay sau đó:
- Em nghĩ chị là ô sin của em chắc làm gì mà phải dọn dẹp nhà em làm gì cho mệt.
Cô nói, vẫn không quay lại, từ lúc Nhân bước vào phòng tắm tới bây giờ cô vẫn giữ tư thế ngồi xoay lưng lại với Nhân, tay chống cằm và mắt đăm chiêu nơi nào đó trong cơn mưa. Vì ngồi với cái tư thế đó nên Linh hoàn toàn không biết ở phía sau cô, nhóc Nhân đang say sưa nhìn ngắm cái vóc dáng nhỏ nhắn của cô và đôi môi đang nở một nụ cười nhẹ. Sau một thoáng, Nhân lại lên tiếng, đến lúc này thì có thể nhận thấy giọng của cậu nhóc đã chuyển hẳn sang nghiêm túc nhưng với Linh, tâm trí cô đang còn lang thang đâu đó trong cơn mưa nên cô không thèm để ý đến ngữ điệu rất nghiêm túc của Nhân:
- Không, ai nở để một người như chị làm ô sin của em cơ chứ, em chỉ coi chị như người yêu của em thôi.
- Nhóc ngươi đang đùa với chị mày đó à?
- Nhóc ngươi đâu có đùa với “chị mày” đâu, em nói thật đó.
- Giỡn hoài à! À mà hôm nay em đi đâu để mắt mưa ướt sũng như con chuột lột thế? Đừng nói với chị là chỉ để chạy qua nhà của chị và đưa cho chị li trà sữa thôi đó nha.
- Không, em đi…. Đi….
- Đi đâu? Sao cứ lắp ba lắp bắp vậy nhóc?
- A! Em đi học thêm gần đây khi em đang đi về thì trời đổ mưa to nên em ghé qua nhà chị trú mưa nhưng khi đến đây thì em cũng đã ướt sũng cả người rồi.
- Sao không ghé qua một cái quán nào đó để trú mưa mà phải chạy qua nhà chị?
- Vì em biết giờ này chị ở nhà có một mình à nên em qua đây làm bạn với chị cho có người nói chuyện chứ không để một mình chị tự kỉ trong căn nhà lớn như thế này thì cũng kì chị à.
- Trời, giờ chị mới hiểu tại sao hôm nay trời lại mưa lớn như vậy rồi, em mà cũng còn biết nghĩ đến bà chị này nữa cơ à.
- Em lúc nào mà không nghĩ đến chị, tại chị không biết đó thôi.
Câu cuối cùng Nhân nói và sau đó là một cái cười xòa, Linh hoàn toàn không biết nhóc con vừa nói dối mình, thật ra từ nhà Nhân, cậu bé chạy thẳng đến quán trà sữa và đến nhà Linh trong cơn mưa tầm tả chứ nào có đi học thêm gì ở gần đây, làm gì có sự trùng hợp đến thế, sự trùng hợp trêm đời này chẳng qua chỉ là do người ta cố tình đặt ra mà thôi, nhưng một cô gái như Linh sẽ chẳng bao giờ biết được chuyện đó, cô luôn tin rằng trên đời này luôn có những sự trùng hợp vô tình mà ngọt ngào như vậy. Chẳng cần quan tâm đó là một sự trùng hợp hay là do Nhân cố tình bịa chuyện Linh cũng cảm thấy thật ấm áp khi có người quan tâm đến cô như vậy, đã lâu rồi cô không có cái cảm giác này, đã lâu rồi cô không có cái cảm giác được người khác quan tâm và nhớ đến mình như vậy, hôm nay nhóc con này đã làm một điều mà cô luôn trông mong một người nào đó có thể làm cho mình.
Để cảm ơn li trà sữa của Nhân, Linh vào bếp làm những cái bánh bông lan nóng hổi để chiêu đãi thằng nhóc mà không hề biết rằng nhóc Nhân không thích ăn bánh bông lan nhưng vì cô mà nhóc con mới ăn và làm ra vẻ rất thích. Cũng đúng thôi, một người vô tâm như cô thì làm gì mà để ý đến chuyện sở thích của người khác là gì và đặt biệt là người đó lại là người mà cô không quan tâm nữa chứ.
Thế rồi miễng cưỡng nhưng Nhân vẫn cùng Linh ăn hết chổ bánh do cô làm một cách vui vẻ và sau khi ăn xong thì cậu nhóc xin phép Linh được ra về. Cô không tiễn nhưng khi cái giây phút Nhân bước ra khỏi cổng và ánh mắt cậu nhìn cô làm cô thấy lòng mình bỗng dâng lên một cảm xúc lạ, thú thật là nhìn cậu nhóc rất dễ thương. Cô lẩn thẩn bước vào nhà với cảm giác đó, nhưng chỉ một chút, một chút thôi thì Linh biết đó cũng chỉ là cảm giác thoáng qua mà cô có thôi chứ không phải là một cảm giác cho một tình yêu trong mơ mà cô vẫn thường nghĩ tới. Đúng vậy, tình yêu thật sự làm gì có chuyện một cậu nhóc mười lăm tuổi tay trong tay với một cô nàng mười tám tuổi cơ chứ, điều đó là không thể và ngay lập tức Linh buộc cái đầu mình phải hoạt động trở lại.
Còn về phần Nhân, sau khi từ nhà của Linh về, trên đường cậu cũng không thể nào định nghĩa và gọi tên được cảm giác trong lòng mình bây giờ là gì, là vui, là hạnh phúc, phấn khích hay là cả ba cùng xuất hiện mà làm cho gương mặt của cậu trông khó coi hết sức. Thật sự thì ngay từ cái ngày đầu tiên bước vào câu lạc bộ, chính cái cách cười cười nói nói thân mật của Linh đã thu hút được ánh nhìn của Nhân về cô. Dần dần những cử chỉ nữa như người lớn nữa lại như con nít của cô khiến Nhân không khỏi phì cười nhiều lần và đêm về cậu lại thao thức khi nhận ra rằng nụ cười của bà chị đã đi vào đầu mình từ khi nào không hay không biết. Có nhiều lần cậu nhận được tin nhắn của Linh, cậu không dám trả lời vì sợ rằng khi mình trả lời, khi mình đối diện với cái cách nói chuyện vừa hài hước vừa sâu sắc của cô, cậu sẽ không ngăn được cảm xúc trong mình trào dâng và lại nói ra những lời mà bình thường cậu không dám nói với Linh thì khổ. Thế là Nhân cứ như vậy, tỏ ra mình lạnh lùng trước mặt Linh, nhưng khi Linh quay lưng thì Nhân không tài nào bắt cặp mắt của mình không nhìn về phía cô được. Dẫu Nhân cũng biết rằng một câu nhóc mười lăm tuổi tay trong tay ngoài phố với một cô gái mười tám tuổi thì thật sự không biết rằng nó sẽ thành ra thế nào và bạn bè của cậu sẽ nói gì về hai người. Nhưng thực chất lí trí của cậu không khi nào thắng được trái tim đang khao khát yêu thương của mình. Sau nhiều lần vấp ngã trong tình yêu, những người con gái cứ đến rồi đi trong cuộc đời của cậu nhóc mười lăm tuổi đã làm Nhân cảm thấy chán nản với những thứ tình cảm như vậy và cậu đang trông mong một thứ tình cảm lâu dài hơn, chắc chắn hơn và da diết hơn như những cơn mưa tháng bảy.
Trong buổi chiều hôm đó, có hai con người cơ bản là giống nhau, đều bị tình yêu làm cho đau khổ, đều bị những người vô tình làm trái tim mình tan nát và đang trông chờ một điều gì đó kì diệu mà người ta vẫn gọi là tình yêu. Buổi chiều hôm đó, có hai người đã cảm thấy mệt mỏi vì những cơn mưa đầu hạ tháng sáu cứ chợt đến rồi chợt đi mà lại đang mong chờ một cơn mưa tháng bảy da diết mà dịu êm vô cùng. Buổi chiều hôm đó, có hai người có cùng suy nghĩ đang nhớ về nhau nhưng hiển nhiên không một ai biết. Họ chỉ tỏ ra lạnh lùng trước mặt nhau, sẵn sàng làm tổn thương nhau chỉ để bảo vệ cho mình. Bạn có bao giờ hình dung ra hai con nhím khi gặp nhau thì chúng có thể làm hại nhau được không. Không lẽ chúng bị chính vũ khí của mình dùng để tổn thương đối phương làm tổn thương sau. Ừ, có lẽ là vậy có lẽ là Nhân và Linh đang bị tổn thương do sự lạnh lùng và bất cần của chính mình tạo ra đấy thôi....