Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Ở trọ trần gian

Ở trọ trần gian

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 513
Teen Story


Và quả thật vậy, em ở đây. Ngay trước mặt tôi, cô gái thiên sứ ngày hôm ấy vẫn mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt vẫn vẹn nguyên nét điềm nhiên hiền lành. Em ngồi trên bệ xi măng cũ, đong đưa chân một cách thích thú, tóc xõa tung theo chiều gió lộng. Tôi đã ở ngay bên cạnh và em biết điều đó. Em ngước mặt lên nhìn tôi, ánh mắt như biết cười, thầm thì:

- Vậy là anh đã quyết định sẽ tiếp tục ở trọ lâu dài với trần gian này.

Tôi khẽ gật đầu rồi ngồi xuống cạnh em. Tôi nghiêng người nhìn phía sau lưng em rồi chép miệng:

- Không có đôi cánh nào cả.

- A ha ha. – Em hiểu ý tôi, bật cười thích thú. – Anh nghĩ em là thiên thần được nhà trời gửi xuống để nâng đỡ linh hồn anh hả, anh Duy?

Đến lúc này thì tôi ngạc nhiên quá độ, tròn mắt ngạc nhiên với em:

- Làm sao em biết tên anh?

- Cứ cho là em được nhà trời phái xuống đi. Ha ha. Em nói rồi, cuộc sống luôn đầy những bí mật mà. Thú vị đúng không? – Em nheo nheo đôi mắt biếc.

- Ừ. – Tôi gật đầu. – Em thật là lạ. Thú vị nữa.

Rồi cả hai chúng tôi cùng nhìn về phía chân trời đối diện, mải mê theo đuổi những suy nghĩ riêng. Tâm sự trong tôi lại vơi đi quá nửa. Tôi âm thầm nhớ nhung và ngẫm nghĩ về hai người thân yêu đã khuất. Có lẽ biết tôi thế này, họ sẽ an lòng.

Mãi một lúc sau, em quay sang tôi, dịu dàng:

- Tâm trạng anh thế nào? Đã nghỉ học một tuần rồi nhỉ?

Lần này tôi vẫn ngạc nhiên nhưng không còn há hốc như trước nữa. Tôi mỉm cười trả lời em:

- Không quá tệ. Chỉ muốn nghỉ ngơi cho khuây khỏa hẳn. Vả lại, anh cần sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Một tuần vừa rồi là khá đủ cho anh xếp lại những xáo trộn. Hãy còn hỗn độn ở đâu đó trong lòng, nhưng đỡ hơn trước nhiều rồi. Không nghĩ đến việc leo lên đây nhảy xuống nữa đâu. Hì.

- Em xin lỗi vì đã không hề an ủi anh chút nào vào hôm đó. – Em mân mê vạt váy trắng tinh. – Chỉ là… với em, sự sống chết trên đời không quá nặng nề như người ta vẫn nghĩ. Chúng ta chỉ là những người khách trọ, không ở mãi với nhân gian được, anh nhỉ? Mọi sự ra đi chỉ sớm hay là muộn. Quan trọng là người ở lại vẫn phải sống và làm nốt trách nhiệm với đời. Em nghĩ như vậy, nên lúc đó em chỉ bắt anh sống thôi. Anh không giận chứ?

Tôi ngước mặt lên trời, hít một hơi thật sâu, đưa tay qua xoa đầu em, cười xòa:

- Em nghĩ cha mẹ anh sẽ giận em chứ? Nếu họ không thì anh cũng không đấy!

- Anh Duy, cảm ơn vì anh đã sống.

- Cảm ơn vì em đã bắt anh sống, ừm… - Tôi chẳng biết phải gọi em thế nào.

- Em là Đan Đan.

- Cảm ơn Đan Đan.

Và chúng tôi lại im lặng. Im lặng trong sự yên bình và dễ chịu, trên môi ai cũng thấp thoáng mỉm cười. Mặt trời đã sắp lặn ở phía đối diện. Tôi lặng yên nghe tiếng êm dịu lắng đọng trong lòng mình. Rồi khẽ quay sang nhìn cô gái bên cạnh – Đan Đan.

Đan Đan, cô gái ấy là ai được nhỉ? Quá giống một thiên sứ, xuất hiện vào lúc tôi thấy cuộc đời tăm tối nhất, kéo tôi dậy bằng một thứ sức mạnh diệu kì chẳng cường điệu hay khiên cưỡng. Những gì thuộc về Đan Đan, nhẹ nhàng như là hư không nhưng lại rất thực, hiện hữu ngay cạnh bên tôi, có thể nghe thấy, chạm vào, nhưng không thể nắm bắt nổi phần nội tâm phức tạp, lạ lùng và đẹp vô cùng ấy. Có lẽ, em là thiên sứ thật. Có lẽ em đã giấu đôi cánh vào sau lớp váy áo trắng tinh khôi kia. Và giấu quyền phép của mình trong đôi mắt mùa thu trong veo ấy.

- Đan Đan này. – Tôi gọi khẽ.

- Dạ?

- Em sẽ… không bay về trời chứ?

- Vậy thì cắt cánh của em đi. – Em khúc khích cười. – Thiên thần hết nhiệm vụ sẽ về tâu với Thượng Đế, anh biết mà. Hi hi.

- Này, anh nói thật đấy.

- Thì em cũng nói thật mà. Để xem Thượng Đế có cho em ở lại không đã. Nếu em ở lại đây, anh có hàng ngày đi hứng sương trời về cho em không? Thiên thần được nuôi bằng sương trời mà. – Em cười lỏn lẻn.

- Ừ, nếu em ở lại thật.

- Anh hứa nhé.

- Ừ, hứa. – Tôi mỉm cười chắc chắn.

Có hề gì. Tôi sẽ gom hết sương trời trên trái đất này nếu điều đó giữ em lại. Em là ai chứ? Là thiên sứ của tôi mà. Nếu ngày ấy thiên sứ không xuất hiện, hẳn đã chẳng còn cái gọi là “tôi” trên đời này nữa. Dẫu là một cuộc ở trọ ngắn ngủi hay dài hơi, tôi vui vì đã được ở trong ngôi nhà trọ khổng lồ tên Trần Gian này. Bởi vì “mỗi sáng mở mắt dậy là đã có trăm vạn điều tốt đẹp trên đời chờ tôi đón nhận rồi” - Đan Đan đã nói như thế. Giờ tôi cũng tin như thế. Hẳn còn những người yêu thương và mong muốn nhìn thấy tôi sống tốt. Tôi chẳng muốn bỏ lại điều gì nữa. Nhất là em, cô gái thiên sứ.

***

Những ngày sau tôi đã đến lớp đều đặn. Cô bạn lớp trưởng dễ thương đưa trả tôi chiếc điện thoại đánh rơi hôm ấy cùng nụ cười cảm thông và chia sẻ. Bạn bè biết chuyện, quan tâm và hỏi han cũng nhiều. Cuộc sống lại tiếp diễn, và đã thôi nặng nề trên từng bước chân tôi.

Tan lớp là tôi lại chạy lên tầng thượng chung cư ấy. Trong bóng hoàng hôn nhẹ nhàng rũ xuống khu chung cư cũ kĩ, luôn có một cô gái bé nhỏ mặc chiếc váy trắng tinh, ngồi đong đưa chân thật thoải mái. Em đợi tôi hay điều gì xa xôi hơn thế, tôi chẳng biết. Chỉ biết em luôn bên cạnh tôi, thật nhẹ nhàng. Vẫn cười hiền lành, khúc khích. Vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt trong khiết. Chúng tôi chia sẻ những câu chuyện ngắn ngủi, đôi khi không đầu không cuối, nhưng đủ để làm em bật cười và lòng tôi dịu lại. Những câu chuyện thường như thế này:

- Anh Duy. – Em thì thầm, vẻ bí mật.

- Gì vậy Đan Đan?

- Anh gom được bao nhiêu sương trời rồi? Em tò mò đấy.

- À, rất là nhiều rồi. Đủ để nếu Thượng Đế đày em xuống trần vĩnh viễn thì em vẫn sẽ sống tới già thật là già.

- Ôi, thế thì không được rồi. – Em nhăn mặt.

- Sao thế? – Tôi nén cười.

- Thiên thần già thì xấu lắm. Xấu thì không giống với thiên thần nữa rồi. Em có được mặc váy trắng và cầm ô màu hồng khi trời mưa không?

- Nếu là người trần mà như thế thì thật là buồn cười, Đan Đan.

Đan Đan ôm má, phụng phịu:

- Thế thì em làm thiên thần thôi. Sẽ trẻ mãi, anh nhỉ!

- Đan Đan, em không muốn ở lại đây mãi mãi với anh à? – Tôi ngạc nhiên.

- Người ta vẫn luôn ở mãi mãi trong lòng một ai đó mà, anh Duy. Ở lại bằng kỷ niệm. – Đan Đan cười nhẹ nhàng, một lọn tóc lạc gió chạm vào môi em.

- Em quá giỏi trong việc làm người khác thấy an lòng hả Đan Đan? – Tôi vừa nói vừa gỡ lọn tóc khỏi môi em.

- Chắc vậy. Thiên thần mà, anh nhớ không? Hi hi.

Tiếng cười khúc khích của em hòa tan vào ánh tà dương. Buổi chiều của chúng tôi luôn kết thúc như thế, nhẹ như một cơn mơ. Cảm giác mất mát gia đình hãy còn, nhưng nó hiện hữu trong tôi như một hoài niệm của sự đổ vỡ, chứ không phải nỗi khắc khoải thường trực trên gương mặt nữa. Tôi đã có thể cười, có thể hòa mình vào gió, vào mưa, vào những âm thanh thân thuộc của tự nhiên. Tôi đã cố gắng sống, làm tốt vai trò một người khách trọ, bên một người khách trọ đáng yêu khác là em.

Bởi vì chiều nào cũng như vậy, tôi đã nghĩ câu chuyện này sẽ cứ thế, cứ thế, rất đỗi mong manh, trong trẻo nhưng kéo dài mãi mãi. Tôi và Đan Đan sẽ luôn ở bên nhau như thế này. Là cảm giác hạnh phúc hồn nhiên mà bấy lâu tôi thiếu thốn.

Tôi quên mất rằng thiên sứ rồi sẽ về trời, dẫu tôi có gom bao nhiêu sương mai đi chăng nữa.

***

Một buổi chiều gần cuối thu, Đan Đan hỏi tôi khi tay vân vê tà váy trắng muốt:

- Anh gom được nhiều sương trời rồi phải không?

- Ừ, nhiều lắm. – Tôi cười, hẳn là em lại nghĩ ra câu chuyện thú vị gì.

- Ngày mai… anh mang cho em nhé? – Ánh mắt vốn điềm nhiên của em bỗng trở nên tha thiết.

Tôi thoáng ngạc nhiên. Sao tự dưng em lại như vậy nhỉ? Mà dạo gần đây dù vẫn hay cười nhưng thần sắc của Đan Đan có vẻ kém tươi hơn trước. Tôi bắt đầu lo lắng, hỏi lại:

- Đan Đan, có chuyện gì à?

- Không anh. Nhưng em muốn giữ nó. Mai anh mang cho em, nhé! – Em cười, có chút yếu đuối hiện trên khuôn mặt thiên sứ của tôi.

- À ừ. Mà có thật là không có gì chứ?

- Hi hi. Cuộc sống đầy những bất ngờ thú vị, anh quên hả? – Đan Đan nghiêng đầu lỏn lẻn cười làm tôi quên sạch những hoài nghi. Có lẽ em định làm điều gì bất ngờ thôi.

Chiều hôm ấy, hoàng hôn vẫn gom đầy tiếng cười giòn tan của cả hai chúng tôi.

Hôm sau, tôi mang đến cho Đan Đan “hũ sương trời” của mình. Thật ra, đó không phải sương trời, mà là những bông hoa dại trắng tôi dậy thật sớm để hái, khi chúng còn nguyên những hạt sương trên cánh hoa mỏng. Dĩ nhiên, đến chiều khi tôi trao vào tay Đan Đan thì sương đã tan đi từ lúc nào và sắc trắng của hoa đã kém tươi, nhưng em vẫn vô cùng thích thú đón nhận nó. Em reo lên như một đứa trẻ:

- Đẹp quá! Cảm ơn anh!

- Vậy là thiên sứ sẽ ở lại, phải không?

- À, hì hì. Luôn ở trong những ký ức xinh đẹp của anh mà, phải không?

- Ừm, nhưng mà…

- Anh Duy này. - Tôi chưa kịp nói hết câu thì em đã khẽ khàng gọi. – Mai anh sẽ vẫn đến đây nhé. Anh hứa nhé!

- Ừ, dĩ nhiên rồi. Sao thế Đan Đan?

- Không, em chỉ muốn thế thôi. – Ánh mắt em chợt thoáng buồn. – Bởi vì ở bên cạnh anh làm em vui lắm. Vui lắm lắm ấy, anh biết không?

- Đan Đan... – Tôi lo lắng.

- Thôi anh đừng hỏi nhiều thế chứ. "Thiên cơ bất khả lộ" mà. Hi hi.

Hình như chiều hôm ấy em không cười nhiều và giòn như mọi khi. Chúng tôi thường xuyên bắt gặp mình im lặng và có những lúc mải miết nhìn nhau. Tôi mỉm cười nhìn em thích thú ôm chặt “hũ sương trời” vào lòng, vẻ nâng niu và trân quý. Nụ cười em vẫn hiền lành, trong trẻo nhưng đâu đó tôi thấy sự mệt mỏi. Nhưng em đã không muốn nói, tôi biết mình có hỏi cũng bằng thừa, chỉ lặng yên ngắm nhìn em, như một sứ giả bé nhỏ đáng yêu của nhà trời.

Và tôi chẳng bao giờ hình dung được đó là lần cuối cùng gặp em.

Chiều hôm sau, tan học, tôi vội vàng chạy như bay đến sân thượng cũ. Quá ngạc nhiên bởi trước mắt tôi không phải là Đan Đan mặc váy trắng và nhìn tôi bằng ánh mắt trong trẻo. Người đợi tôi ở đó có vẻ đã khá lâu là một cô bé chừng mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt hiền lành và vương nét nào như là Đan Đan.

- Anh Duy, phải không? – Cô bé hỏi tôi trước.

- Ừ, là anh? Em là…

- Em là em của chị Đan Đan. Chị Đan Đan dặn em đưa anh… những… thứ… này... – Giọng cô bé trở nên ứ nghẹn và đôi mắt chợt đỏ hoe.

Tôi đón từ tay em gái Đan Đan một phong thư được trang trí đẹp mắt và một hộp quà hình chữ nhật, mở ra thì đó là chiếc ô màu hồng của em. Tôi hoang mang bóc phong thư trong sự cuống quýt. Tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra.

Bức thư Đan Đan viết cho tôi.

Anh Duy,

Đan Đan này.

Nếu anh đọc được bức thư này thì hẳn là em không qua khỏi ca mổ thật rồi. Thiên thần của anh phải về trời rồi. Anh hãy nghĩ là Thượng Đế gọi em về, anh nhé! Dù em rất muốn ở lại, nhưng sao nhiệm vụ cứ nhiều thế này nhỉ? Hi hi.

Em xin lỗi vì không nói với
♥ Đánh dấu trang này
«12

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Một vụ thua độ
» Mùa nắng Đà Lạt
» Ngôi sao đậu trên nóc nhà
» Thư tình của ông nội
» Nhắn gió mây rằng anh nhớ em...
» Mỉm cười thêm lần nữa
1234...789»
Bài viết ngẫu nhiên
» Cô bé caramen của tôi
» Nút Pause trong tình yêu
» Ở trọ trần gian
» Ngày mưa ngừng rơi
» Người con trai trên sân thượng
» Vệt nắng cuối trời
123»

XtGem Forum catalog