XtGem Forum catalog
  Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Lặng lẽ yêu anh - Kì cuối

Lặng lẽ yêu anh - Kì cuối

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 1716
Teen Story


- Không, chị không biết. Ngân Kim không gọi gì cho chị cả.

Hạnh San thất vọng:

- Vậy là uổng công lên tận đây rồi.

Thiên Bình chỉ nhìn Cẩm Anh rồi mỉm cười:

- Dù sao cũng cảm ơn em. Mà Cẩm Anh này, tối nay bọn anh chắc không kịp quay về Hà Nội rồi. Em cho Hạnh San ngủ nhờ một đêm ở đây được không? Anh và cậu bạn này sẽ ra khách sạn gần đây.

Hạnh San quay lại, đang định từ chối thì thấy Thiên Bình đưa ngón tay trỏ lên miệng, ý ngăn không cho cô nói gì. Cẩm Anh ngó ra ngoài trời. Trời đã nhá nhem tối. Cô đành gật đầu:

- Chỉ một đêm thì không sao. Hai anh cứ đi đi. Tối nay cô ấy ở nhà em cũng được.

- Vậy cảm ơn em nhiều nhé. Mai anh sẽ quay lại.

Nói rồi Thiên Bình ngoắc ngoắc tay:

- Bảo Nam, đi thôi.

Hạnh San lẽo đẽo đi theo Cẩm Anh lên phòng, trong người không cảm thấy thoải mái chút nào: “Cái anh Thiên Bình này. Sao vô duyên thế không biết. Tự dưng lại bắt mình ngủ ở nhà một người không quen biết”.

***

Trong phòng của một khách sạn gần nhà Cẩm Anh, Bảo Nam nằm vắt tay lên trán, cũng đang suy nghĩ về hành động khó hiểu nằm ngoài kế hoạch của Thiên Bình. Anh hỏi:

- Này, sao cậu lại bảo Cẩm Anh cho Hạnh San ngủ nhờ thế?. Cô ấy thuê một phòng riêng ở đây cũng được mà.

Thiên Bình vừa xoay xoay chiếc điện thoại trong bàn tay vừa nói:

- Mình làm thế vì muốn Cẩm Anh và Hạnh San có cơ hội nói chuyện với nhau.
- Nói chuyện gì?

Thiên Bình cười nhẹ, đặt điện thoại xuống bàn và khoanh hai tay lại trước ngực:

- Thật ra lúc Cẩm Anh liếc nhìn mình rồi mới trả lời Hạnh San thì mình đã biết cô ấy có gặp Ngân Kim. Lúc đầu cô ấy tưởng mình đến một mình nên rất hồ hởi. Sau đó nhìn thấy cậu và Hạnh San thì mặt cô ấy biến sắc luôn. Có lẽ Ngân Kim đã kể chuyện cho Cẩm Anh nghe nên Cẩm Anh tự có ác cảm với Hạnh San.

Bảo Nam lập tức ngắt lời Thiên Bình rồi ngồi bật dậy:

- Ngân Kim không bao giờ lại đi kể xấu về Hạnh San.

Thiên Bình gật đầu và nói tiếp:

- Mình biết. Nhưng Cẩm Anh dù sao cũng chỉ là một người nghe lại. Khó trách cô ấy tự suy diễn.

Bảo Nam hơi ậm ờ, lúc này nghe đến đây thì anh đã bắt đầu dần hiểu ra ý định của Thiên Bình. Anh tiếp lời:

- Vậy nên cậu nghĩ nếu Hạnh San và Cẩm Anh có thêm thời gian hiểu nhau thì Cẩm Anh sẽ biết Hạnh San đến đây là có ý tốt và nói cho chúng ta biết chỗ của Ngân Kim, đúng không?

Thiên Bình giơ một ngón tay cái ra khen ngợi Bảo Nam. Một lúc sau, trước khi hai người chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Bảo Nam quay sang giường bên cạnh hỏi Thiên Bình:

- Này, mình vẫn còn một điều không hiểu.

Thiên Bình đã rất buồn ngủ nhưng vẫn cố trả lời:

- Điều gì?

- Tại sao bạn gái cậu bỏ đi đã gần một tháng mà cậu vẫn bình thản như không có gì xảy ra vậy?

Thiên Bình bật cười vì sự ngộ nhận của Bảo Nam:

- Không biết cậu là người thứ bao nhiêu hỏi mình câu này và đây là lần thứ bao nhiêu mình phải nhắc lại câu này rồi. Ngân Kim không phải là bạn gái của mình.

Bảo Nam một lần nữa ngồi bật dậy:

- Vậy, cậu với cô ấy, chỉ là bạn thôi sao?

Thiên Bình ngáp dài một cái:

- Tất nhiên rồi. Mình với cô ấy chỉ là bạn thôi.
- Vậy còn Hạnh San thì sao?. Cậu có thích cô ấy không?

Thiên Bình ném một chiếc gối sang giường của Bảo Nam rồi nói:

- Ngủ đi. Đừng hỏi mình nữa.

Bảo Nam nhặt chiếc gối bị rơi xuống đất lên, lẩm bẩm: “Chỉ là, cô ấy thích cậu lâu như vậy, nếu cậu không thích lại, thì tội nghiệp cô ấy lắm”.

***

Ở cách đó vài con phố, Hạnh San đang chịu cảnh nằm đệm trên sàn nhà của Cẩm Anh. Cô xoay qua xoay lại, cố tìm một tư thế thoải mái nhất trong khi lưng thì đang đau ê ẩm. Cẩm Anh ngó thấy khuôn mặt nhăn nhó của Hạnh San thì hỏi:

- Em nằm thẳng lại đi. Mà này, sao em lại muốn tìm Ngân Kim vậy?

Hạnh San cảm thấy câu chuyện của mình quá dài dòng và phức tạp để có thể là chương trình kể chuyện đêm khuya cho Cẩm Anh. Cô chỉ đáp ngắn gọn:

- Chị ấy là chị gái của em. Em nhớ chị gái của mình nên muốn đi tìm thôi.

Cẩm Anh ngừng một lúc rồi hỏi tiếp:

- Thế mà chị cứ tưởng quan hệ của hai người không tốt lắm.

Hạnh San nuốt nhẹ một cái rồi nói chậm rãi:

- Đó là trước đây thôi. Tất cả là lỗi của em. Em tìm chị Ngân Kim vì muốn xin lỗi chị ấy.

Cẩm Anh không nói gì nữa. Một lúc sau, Hạnh San thấy chiếc giường hơi rung lên. Cẩm Anh nằm dịch xuống một bên rồi nói vọng xuống:

- Em lên đây nằm cùng chị đi. Giường còn rộng lắm.

Hạnh San trèo lên giường nằm, trong lòng không khỏi thấy khó hiểu về sự thay đổi thái độ nhanh chóng của Cẩm Anh.

Sáng hôm sau, Cẩm Anh đã chịu nói cho Thiên Bình biết chỗ của Ngân Kim. Cô ấy đang ở trong nông trại trồng hoa của nhà Cẩm Anh. Nông trại nằm tít trên núi, có một rừng thông bao quanh rất thơ mộng. Đường lên nông trại lòng vòng, phải đi rất lâu mới lên được tới gần trên. Hạnh San mệt quá thở dốc, rồi nhìn thấy Bảo Nam vẫn đi băng băng, cô ngạc nhiên:

- Sao anh leo khỏe quá thế? Không mệt à?

Bảo Nam hơi đỡ một tay Hạnh San lên:

- Anh tập leo núi nhân tạo từ bé mà. Hồi trước anh rủ em đi tập cùng thì em không đi cơ.

Hạnh San nhăn mặt:

- Anh đừng đứng đó nói nữa. Mau xuống đỡ em chút đi.

Bảo Nam đỡ Hạnh San đi một đoạn. Và rồi cả Thiên Bình cũng xuống đỡ cô. Một lúc sau, Hạnh San từ từ rồi nghiêng hẳn về phía Thiên Bình. Cuối cùng cả ba cũng lên được trên nông trại trên đỉnh núi. Họ cũng tìm thấy Ngân Kim rất nhanh. Cô đang ngồi trong vườn gieo những hạt giống hoa cúc đầu tiên. Bảo Nam, Thiên Bình và Hạnh San nhìn nhau một lượt không biết ai sẽ là người nên nói chuyện với Ngân Kim đầu tiên. Rồi đột nhiên, cả Bảo Nam và Thiên Bình đều đẩy nhẹ vào lưng Hạnh San một cái. Cô kêu lên “Á” và Ngân Kim giật mình quay lại. Bảo Nam nói lớn: “Thiên Bình, đi kiếm cái gì uống đi. Khát nước quá”. Họ nấp vào một góc của nông trại và cố căng tai nghe xem Hạnh San nói gì với Ngân Kim. Tuy nhiên hai cô gái nói nhỏ quá làm họ không thể nghe được. Một lúc sau, nhìn thấy Ngân Kim nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy Hạnh San, rồi hai chị em họ cùng khóc, Bảo Nam và Thiên Bình thở phào nhẹ nhõm. Sứ mạng của họ đến đây là đã hoàn thành.

***

Tối hôm đó, Bảo Nam đang đi bộ trong vườn hóng gió một mình thì nhìn thấy Ngân Kim đang ngồi trên chiếc xích đu ngoài hiên nhà. Anh cũng ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh cô. Ngân Kim quay sang anh mỉm cười:

- Anh chưa đi ngủ à?
- Chưa. Anh thấy gió hôm nay mát quá nên chưa muốn ngủ vội. Còn em, Hạnh San đâu?
- Hạnh San ngủ rồi. Hôm nay em vui quá nên không ngủ được. Hôm nay là ngày vui nhất đời em, em không muốn nó được lâu hơn một chút.

Cả Bảo Nam và Hạnh San đều yên lặng tận hưởng cái cảm giác trong lành của từng cơn gió trong khu vườn. Được một lúc, Ngân Kim đung đưa chiếc xích đu và nói:

- Hạnh San thật may mắn vì có anh ở bên.
- Ý em là sao?

Ngân Kim cười nhẹ:

- Anh từ Mĩ về Việt Nam vì Hạnh San, lại cùng Hạnh San lên tận đây tìm em. Có một người như anh ở bên em gái em, em thấy rất yên tâm.

Bảo Nam cũng gật gật đầu. Nhưng rồi anh lại cảm thấy không đúng lắm. Có phải anh đến đây hoàn toàn vì Hạnh San không?. Bảo Nam còn chưa biết giải thích điều mâu thuẫn trong đầu mình như thế nào thì có tiếng Thiên Bình gọi giật lại từ phía sau: “Bảo Nam, vào tắm đi. Nước nóng rồi đấy”. Ngân Kim đẩy nhẹ chiếc xích đu của Bảo Nam một cái:

- Anh vào đi.

Thiên Bình ngồi thế vào chiếc xích đu Bảo Nam đang ngồi. Đoạn anh ngẩng lên nhìn bầu trời và mỉm cười. Ngân Kim nhìn anh rồi nói:

- Từ hồi em quen anh tới giờ, chưa thấy anh cười thoải mái như vậy bao giờ.

Thiên Bình đứng lên, đi ra phía sau và hơi đẩy chiếc xích đu của Ngân Kim:

- Hôm nay anh rất vui. Cuối cùng thì em và Hạnh San đã nhận nhau rồi.

Ngân Kim hơi qua đầu lại:

- Nhìn thấy Hạnh San vui vẻ như vậy em cũng thấy hạnh phúc.

Và rồi, Ngân Kim buột miệng nói:

- Hạnh San thật may mắn anh nhỉ. Có một người như Bảo Nam luôn ở bên cạnh.
- Ừ, chỉ tiếc là họ đã chia tay nhau.

Ngân Kim giữ chiếc xích đu lại. Cô đứng lên:

- Cái gì? Chia tay?...

***

Một tuần sau, Ngân Kim đang bị bịt mắt bằng một dải lụa. Hạnh San đẩy nhẹ lưng cô từ đằng sau, vừa mở cánh cửa phòng vừa vui vẻ nói: “Nào nào, chị không được ti hí đấy. Sắp đến rồi”. Đến giữa phòng, Hạnh San kéo dải băng bịt mắt ra khỏi mặt Ngân Kim. Cô reo lên: “Xem này, chị thích không. Em đã trang trí lại phòng mình đấy. Từ nay chúng ta sẽ cùng nhau ở đây”. Ngân Kim nhìn quanh phòng, và cô suýt bật khóc vì xúc động khi nhìn thấy hai chiếc giường đơn giống hệt nhau được đặt trong phòng. Trên thành giường có khắc tên của cô và Hạnh San.

- Cảm ơn em.
- Không có gì. Chị à, chúng ta ăn kem đi.

Đang ăn thì Hạnh San đột nhiên quay sang nói thầm với Ngân Kim:

- Chị này, em hỏi chị một điều. Chị phải nói thật nhé?

Ngân Kim gật đầu, băn khoăn không biết Hạnh San định hỏi việc gì.

- Chị có thích anh Thiên Bình không?

- Ồ không không. - Ngân Kim vội vàng phủ nhận.

Hạnh San như cởi bỏ được gánh nặng trong lòng, cô hỏi tiếp:

- Vậy anh Thiên Bình có đang thích ai không?
- Chị nghĩ chắc là không đâu. Suốt ngày chỉ thấy anh ấy đi học và làm việc thôi. Đến thời gian hẹn hò có khi còn không có ấy chứ.

Hạnh San giục Ngân Kim ăn kem rồi cứ tủm tỉm cười suốt. Tối hôm đó, khi hai chị em đang nằm đọc báo trên giường, Hạnh San hỏi Ngân Kim:

- Chị này, chị nghĩ trong chuyện tình cảm ấy, con gái có nên chủ động không?

Ngân Kim đáp, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào ô Sudoku trong tờ báo:

- Chủ động à?. Chắc là có. Bây giờ cũng là thời hiện đại rồi mà. Bình đẳng giới.

Hạnh San gật đầu:

- Nhưng nếu mình bị từ chối thì sao?

Ngân Kim lúc này mới đặt tờ báo sang một bên, nhìn Hạnh San và nói:

- Thì vẫn tốt hơn là mình không biết người đó nghĩ thế nào về mình rồi cứ chờ đợi trong vô vọng.

Sau khi nói xong câu đó, cả Ngân Kim và Hạnh San đều có những suy nghĩ khác nhau. Ngân Kim vừa nói ra điều mình thực sự nghĩ. Nhưng cô cũng biết để làm được điều đó là rất khó. Cô cũng không chắc mình có thể làm được không nữa. Ngân Kim trằn trọc, nằm xoay người sang một bên. Nếu chủ động bày tỏ tình cảm của mình rồi bị từ chối thì sao. Liệu có đủ dũng cảm để nhận một câu từ chối không?. Hạnh San thì càng thêm chắc chắn về quyết định của mình. Thời gian của Hạnh San ở Việt Nam sắp hết, cô sắp phải quay về Mĩ tiếp tục khóa học của mình nên cô muốn biết Thiên Bình nghĩ gì về cô. Liệu anh có cùng cảm giác giống như cảm giác cô đã có với anh từ ba năm trước không?

***

Hạnh San đã lên kế hoạch cho việc này cả tuần. Cô suy nghĩ mãi về những địa điểm gắn liền với kỉ niệm của hai người. Cô cũng thử suy đoán mẫu người như Thiên Bình liệu sẽ thích được theo đuổi kiểu như thế nào. Sáng thứ bảy, Hạnh San hẹn Thiên Bình ở thư viện gần trường, lấy cớ là muốn tìm hiểu một chút v
♥ Đánh dấu trang này
«1...678

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Một vụ thua độ
» Mùa nắng Đà Lạt
» Ngôi sao đậu trên nóc nhà
» Thư tình của ông nội
» Nhắn gió mây rằng anh nhớ em...
» Mỉm cười thêm lần nữa
1234...789»
Bài viết ngẫu nhiên
» Ngôi sao đậu trên nóc nhà
» Mỉm cười thêm lần nữa
» Đừng khóc ở Rome
» Ngủ ngon anh nhé!
» Ngủ ngoan nhé, yêu thương
» Cuối cùng, anh cũng chờ được em rồi...
12»