Old school Easter eggs.
  Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Hội conference và những người xưa cũ

Hội conference và những người xưa cũ

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 473
Teen Story


“Sau này anh mà đi rồi, chẳng biết em sẽ thế nào nữa, còn ai nghe lời em như anh đâu?”
“Anh lo xa quá, không có anh thì em tìm người khác nghe lời em, em chẳng cần anh đâu nhéeee!” – Tôi trả lời không suy nghĩ và chẳng hề để ý thái độ của anh.

Khuya, qua điện thoại, anh hát cho tôi nghe Right here waiting for you và luôn hứa sẽ trở về với tôi. Phải rồi, nếu anh không trở về với tôi, anh còn có thể có ai khác nữa chứ...

Rồi cũng đến ngày anh đi.

Hôm ấy, tôi ngồi trên xe bus từ trường về nhà, nước mắt chảy lặng. Anh gửi tôi tin nhắn từ sân bay: “Cố chờ anh em nhé. Anh yêu em rất nhiều.” Tôi cứ lặng yên suốt trên đoạn đường về hôm đó. Sau tất cả những chua ngoa, quay quắt, tôi thật sự cảm nhận sự thiếu thốn khi không có anh bên mình. Những ngày sau đó, sau mỗi buổi học, tôi không vội về nhà mà cứ đi lang thang khắp các con đường trung tâm Sài Gòn, những nơi mà anh nắm tay tôi đi dạo lúc trước. Tôi đi không chủ đích, thấy mình bước nặng nhọc, chán nản. Tôi chẳng thể hiểu việc gì đang xảy ra nữa. Yêu xa hóa ra chẳng hề đơn giản và dễ dàng như tôi đã nghĩ. Toshiba chỉ có thể chia sẻ, an ủi với tôi qua Yahoo, vì không có anh Huy, chúng tôi chẳng có dịp gì để hẹn gặp nhau cả. Kin hoàn toàn biến mất, chị cũng chất chứa tâm sự chẳng thể chia sẻ, tôi chẳng còn thấy nick của Kin sáng lên bao giờ.

Huy gửi mail cho tôi. Anh kể về cuộc sống mới, về ngôi trường mới của mình và chẳng quên hỏi thăm tôi, lo lắng hỏi han những khi thấy tôi than thở trong mail gửi lại. Nhưng kì lạ thay, dù rất nhớ anh, rất thương anh, tôi vẫn không thể ngăn mình buông những lời chì chiết, than phiền người yêu của mình. Anh bận không gửi mail được một ngày là tôi nhắn lại, trách rằng anh đã quên tôi, bỏ rơi tôi. Anh gửi mail trả lời sót một ý tôi hỏi là tôi bảo anh bận bịu quá, chẳng quan tâm đọc kĩ những gì tôi nói nữa. Anh vẫn kiên nhẫn trả lời và giải thích, xin lỗi con bé khó tính là tôi.

Sang Mỹ, Huy biết được một chuyện của gia đình mình khiến anh khá suy sụp và mất niềm tin. Anh tâm sự với tôi, tôi trả lời anh với tư cách của người đứng ngoài, nói suông mà không nghĩ anh có thể làm theo được. Anh vẫn cố gắng chăm sóc tôi bằng cách hỏi han quan tâm, đồng thời cố vượt qua chuyện gia đình, song song với việc làm quen với cuộc sống nơi xứ lạ. Còn tôi, tôi vẫn yên tâm về tình cảm anh dành cho tôi, về một tương lai tươi sáng khi anh học hành thành tài và trở về với tôi, kết thúc một bộ phim hạnh phúc.

Việc học ở trường làm tôi stress, tôi bị hội gossip girl chơi xấu. Hôm đó, tôi tức tưởi khóc một mình ở cuối hành lang, mở tin nhắn cũ của anh ra đọc, trách cứ tại sao anh lại bỏ tôi một mình thế này. Rồi, trong một phút không suy nghĩ, tôi bấm xóa tất cả các tin nhắn ấy, tôi chẳng hiểu tại sao mình lại làm thế nữa, rồi tôi đứng dậy xách cặp về, lòng tự nhủ sẽ mail cho anh, kể hết cho anh biết chuyện ấm ức tôi phải chịu hôm nay. Mở hòm thư lên, tôi thấy anh gửi cho tôi một mail mới. Tôi đọc đi đọc lại:

“Gửi em,
Có lẽ người ta nói đúng. Love is blind. Anh đã yêu em quá nhiều và bỏ qua tất cả những gì không tốt mà em đối xử với anh. Trong những lúc này đây, khi anh mệt mỏi và muốn buông xuôi, tất cả những gì anh muốn em cho anh là sự cảm thông. Nhưng em dường như không hiểu được và cứ gửi anh những lời trách cứ khiến anh thật sự mệt mỏi em à. Vì thế, dù vẫn còn rất yêu em, nhưng có lẽ anh không thể bên em được nữa, Nghi ạ. Anh xin lỗi.”

Cái gì thế này? Có thật là Huy của tôi, Huy luôn hiền lành và nghe lời tôi nay đã trách cứ tôi và đòi chia tay không? Chia tay ngay vào cái này tôi đang quá mệt mỏi thế này... Tôi chỉ còn biết gõ mấy chữ: “Uhm, xin lỗi anh.” rồi nhấn send trong vô thức. Toshiba ngạc nhiên và tức tối, đòi hỏi Huy cho ra lẽ. Tôi ngăn lại, để làm gì chứ? Chẳng phải đúng là do tôi đó sao?

Huy xóa blog của tôi, invisible với tôi. Anh tự động biến mất khỏi đời tôi. Như một cơn gió. Anh làm tôi đau đớn, tại sao anh lại làm như thế? Như thể tôi là một đứa tệ bạc và anh thì chẳng còn hứng để mà giữ liên lạc với tôi nữa. Anh đến trong vô tình và đi trong chủ đích.

Còn tôi, năm đó tôi 16 tuổi, trải qua mùa hè đầu tiên với người tôi thương yêu, có nụ hôn đầu tiên, có nhớ nhung đầu tiên và có lần chia tay thứ hai, với cùng một người.

Hè – Thu – Đông 2011 – Thương, nhớ, trưởng thành.

Tôi đã là sinh viên đại học. Đã trải qua một, hai mối tình khác. Tôi đã như một người xa lạ với Huy trong 3 năm trời. Hè năm ngoái, Huy có về, rủ tôi, Toshiba và Kin đi chơi, nhưng tôi từ chối. Huy có biết rằng tôi ghét anh ấy vô cùng không? Tôi thấy ghê sợ khi nghe tới Huy, tôi muốn vĩnh viễn không còn dính dáng tới Huy nữa. Nhưng đó là chuyện cho đến đầu hè năm nay.

Tôi tìm lại được Facebook của Huy. Biết được rằng anh chẳng còn những sở thích ngày xưa nữa, anh cũng chẳng trở thành bác sĩ thú y mà đang theo học kinh doanh. Và sau những cuộc trò chuyện, tôi nhận ra rằng có lẽ chẳng bao giờ tôi dừng thương yêu được con người này. Anh vẫn đang ở Mỹ, cũng đã có thêm vài mối tình sau tôi. Nhưng giờ anh đang single. Tôi nói với anh là tôi rất nhớ anh. Có đôi lần anh ngập ngừng, hỏi tôi có chắc không. Tôi chắc chắn. Vì lúc này tôi đã lớn rồi. Tôi đã trưởng thành hơn con bé 16 tuổi ngày đó rất nhiều. Tôi đã hơn tuổi anh lúc mà anh gặp tôi lần đầu. Tôi chẳng thể nào gạt bỏ hình ảnh Huy ra khỏi tâm trí, lúc nào tôi cũng nhớ anh, lòng tôi quặn lên khi nghĩ đến anh. Huy vẫn nói chuyện với tôi hiền lành và lịch sự. Điều đó càng làm tôi điên lên. Hôm anh hỏi tôi: “Em muốn quen lại anh sao?”, tôi trả lời có, nhưng rồi tôi thú thật: “Nhưng có lẽ không được, em đã quá tệ với anh ngày trước và quan trọng hơn, em đang là người có bạn trai.”

Anh lặng im. Tôi biết tôi đã phạm sai lầm lớn nhất đời mình. Dù tôi cố nói với anh rằng tôi và bạn trai tôi đang đến thời kì sắp chia tay rồi, rằng tất cả những gì chúng tôi còn chỉ là căng thẳng và cãi vã. Nhưng đã quá muộn.

Tôi chia tay bạn trai. Vì mối quan hệ của chúng tôi chẳng còn cứu vãn nổi và vì cả Huy nữa. Huy thì nói rõ với tôi rằng anh không muốn tôi hi vọng nữa. Tôi và Huy sẽ chẳng bao giờ quay lại được, anh đang có đối tượng khác rồi. Anh không nói ra nhưng tôi hiểu, chị ấy lớn hơn tôi, trưởng thành hơn tôi, và biết tôn trọng tình yêu hơn tôi. Dù thế nào, với Huy, tôi vẫn chỉ là một đứa con nít chưa lớn. Tôi đã bật khóc ngay lúc đó, khóc rất nhiều, nhưng là khóc một mình, vì màn hình máy tính và bàn phím chẳng thể nào nói cho Huy biết được cảm xúc của tôi bây giờ. Tôi vẫn cố “: ))” khi chat với anh, nhưng tôi thấy buồn còn hơn ngày mình còn 16 tuổi.

***

Hội confe chúng tôi mỗi người một ngả, ai cũng đã lớn và bận rộn. Toshiba chẳng còn hài hước và online liên tục như hồi trước, anh học thiết kế và quen những người bạn cá tính. Kin thì bận rộn với việc học tập trên trường, phụ việc cho một nhà hàng và ca hát cho một quán café xinh xinh, Huy thì vui vẻ với những người bạn nước ngoài và cô gái của anh. Chỉ còn tôi hay online. Đôi khi, nhìn vào cái group nhỏ “Bạn confe” im lìm trong list Yahoo, tôi lại chạnh lòng nhớ đến những ngày xưa cũ, những người xưa cũ, những người mà dù quen nhau qua mạng – thế giới ảo – đã cho tôi một tình bạn rất thật, một tình yêu chân thành. Dù sao tôi cũng mừng vì giữa bao nhiêu người lạ, tôi đã tìm được Toshiba, đã tin tưởng lời hứa “Tui là người tốt” của anh ấy, để rồi có thêm được Kin, có được anh Huy, có được một thời mới lớn đáng nhớ, từng vui vẻ, và cũng để lại những nỗi tiếc nuối chẳng bao giờ nguôi ngoai.

Những giai điệu của nhạc Thùy Chi giờ đây vang lại trong máy tôi sau 3 năm dài dằng dặc không dám nghe đến.

“Những gì đã qua, em sẽ để dành suốt đời.”
♥ Đánh dấu trang này
«12

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Một vụ thua độ
» Mùa nắng Đà Lạt
» Ngôi sao đậu trên nóc nhà
» Thư tình của ông nội
» Nhắn gió mây rằng anh nhớ em...
» Mỉm cười thêm lần nữa
1234...789»
Bài viết ngẫu nhiên
» Như đóa tường vi - phần 1
» Như đóa tường vi - Phần cuối
» Sẽ gặp em một ngày không xa
» Nút Pause trong tình yêu
» Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa...
» Đi tìm bình yên cho ngày mới
1234567»