Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Cuối cùng, anh cũng chờ được em rồi...

Cuối cùng, anh cũng chờ được em rồi...

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 2273
Teen Story


Lúc này, trong căn hộ nhỏ hai phòng đang xảy ra một trận giằng co. Dung Tiểu Ái sống chết bám lấy cánh cửa nhà tắm, nhưng cũng không thể chống lại được việc Dung Kỳ ra sức kéo cô vào trong đó. Cuối cùng Tiểu Ái bị ném vào bồn tắm dưới vòi nước, nước từ vòi hoa sen chảy xuống. Cho dù bây giờ đang là tháng chín nhiệt độ hơn 30ºC, thế nhưng bị nước lạnh dội lên người lại vô cùng khủng khiếp. Lớp trang điểm trên mặt Tiểu Ái hoàn toàn đã bị rửa trôi, đường viền kẻ mắt thì loang lổ, nhìn giống như một chú gấu trúc đang khóc.

“Đừng giội nước nữa! Em sắp chết rồi! Khụ khụ… Lần sau em không dám nữa!” Bị đè trong bồn tắm, cô ra sức đập vào những viên gạch men phía trước, chỉ hận rằng bản thân không thể nào sinh ra sức mạnh thần kỳ đập vỡ bức tường, mở đường để chạy trốn.

“Không dám?” Dung Kỳ hừ một tiếng lạnh lùng, lực ở tay không hề giảm: “Anh chưa thấy em bớt phóng túng lần nào cả. Từ lâu anh đã cảnh cáo em, trong thời gian học hành không được phép gây chuyện thị phi!”

“Em nào có gây chuyện thị phi đâu! Chỉ là tham dự một buổi party thôi mà, bây giờ ai chẳng thế!”

“Đừng cho rằng anh không biết trong lòng em đang tính toán gì.” Đôi lông mày lưỡi mác của anh nhíu lại, trong lời nói hàm chứa sự căm ghét: “Ban đầu ai từng nói với anh sẽ biết tự trọng. Nghề này nhiều thị phi như thế nào trong lòng em hiểu rõ hơn ai hết. Đừng có giả vờ vô tội nữa!”

“Ai không biết tự trọng?” Vừa lạnh, vừa đau lại còn bị mắng, mọi tức giận tích tụ trong Tiểu Ái đều tuôn trào: “Anh dựa vào cái gì mà nói em không biết tự trọng? Khụ khụ… Mới chỉ quay về thôi đã hung dữ với em như vậy! Em đã lớn rồi, anh có thể cho em một chút nhân quyền được không? Ngay cả đến bố mẹ còn không quản lý em như thế thì anh dựa vào cái gì chứ?”

“Dựa vào cái gì?” Anh vẫn rít lên lạnh lùng: “Mấy năm đại học, em ở nhà của ai, dùng tiền của ai? Bây giờ còn nói chuyện nhân quyền với anh hả? Anh nói cho em biết, một ngày còn là anh trai em, anh còn có quyền quản lý em. Đừng có nghĩ trước mắt anh làm những chuyện không biết tự trọng. Em tắm rửa sạch sẽ ngay cho anh!”

“Em có chỗ nào không sạch sẽ chứ?” Tiểu Ái vừa tức vừa cuồng, sắp khóc đến nơi. “Rốt cuộc là chỗ nào không sạch sẽ chứ? Chẳng có ai lại nói em gái mình như vậy cả. Anh vẫn luôn căm ghét em đúng không?…” Tiểu Ái quay đầu lại, đôi mắt đen nháy tràn đầy sự oán trách: “Nếu như anh đã căm ghét em như vậy! Thì đừng có quan tâm đến em nữa… Khụ khụ!” Cô sặc nước, ho một lúc lâu, vẫn ngang bướng cãi: “Đừng nghĩ là anh tài giỏi lắm! Cùng lắm trả lại phòng và tiền cho anh!”

“Đó là do em tự nói ra đấy nhé!” Cuối cùng Dung Kỳ cũng buông tay, vứt vòi hoa sen sang một bên, lấy khăn lau nước bị bắn lên người: “Nếu muốn sau này anh không quản lý em nữa, thì hãy trả hết tiền học phí hơn ba năm nay cùng tiền sinh hoạt phí cho anh, sau đó dọn khỏi nơi này. Nếu em làm được, anh cũng làm được.”

Khi đôi mắt màu trà lạnh lùng nhìn xuống, vẻ mặt của Dung Tiểu Ái liền trở nên yếu đuối. Giống như đã sớm dự đoán được, Dung Kỳ mỉm cười mỉa mai rồi đi thẳng ra ngoài. Dung Tiểu Ái nằm sấp trong bồn tắm, bắt đầu khóc nức nở.

Vốn dĩ hi vọng ba năm qua ở nước ngoài, tính tình anh sẽ có chút thay đổi, kết quả ngày đầu tiên quay về đã dạy dỗ cô rồi. Những ngày sau này cô biết sống thế nào đây? Lẽ nào… sẽ lại giống như trước kia, đứng dưới bầu trời xanh của anh, cô quay trở về làm một học sinh ngoan hiền, hàng ngày chỉ biết ngoan ngoãn từ nhà đến trường rồi từ trường về nhà thôi sao? Trời ơi! Thế này chẳng khác gì giết chết cô cả! Chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng hồi trung học, cô lại thấy lạnh cả sống lưng.

Có nhiều lúc Dung Tiểu Ái cảm thấy cô giống như cô bé Lọ Lem, mặc dù không có dì ghẻ và chị gái độc ác nhưng lại có một người anh vô cùng lạnh lùng, hà khắc và còn quá ưa sạch sẽ.

Ba năm một sự khác biệt, sự khác biệt ấy giữa cô và Dung Kỳ là hai lần rưỡi.

Với khoảng cách bảy năm đằng đẵng, anh với con người của thời đại đó không hiểu rõ được cô, và cô với con người ở thời đại này lại càng không có cách nào hiểu rõ được anh.

Sau mấy ngày chùn bước cam chịu cuộc sống khổ cực của một học sinh ngoan hiền, Dung Tiểu Ái gần như suy sụp đến nơi, ngay cả Hình Tư Nhã một người luôn yêu thích trai đẹp cũng phải bắt đầu oán thán. Trước kia, cứ mỗi lần không có tiết học, hai cô nếu không cùng đám bạn đi hát hò ăn uống, thì cũng đến hộp đêm ăn chơi trác táng. Học viện Nghệ thuật Điện ảnh thành phố S cái khác không có chứ trai xinh gái đẹp thì không hề thiếu. Hơn nữa vì Học viện Âm nhạc ngay bên cạnh nên mỗi lần như vậy luôn có thể tìm thấy cả đám đông đi cùng. Thực ra, mọi người tụ họp lại với nhau không phải làm chuyện gì mờ ám, mà chỉ để hiểu rõ về nhau hơn, bởi vì rất nhiều thứ rồi cũng sẽ thay đổi, một khi đã chính thức bước chân vào giới showbiz, những kiểu tụ họp như vậy sẽ chẳng thể nào có được nữa, vì thế đa phần thời gian họ đều chơi bời thỏa thích.

Tiểu Ái và Tư Nhã đã trở thành sinh viên năm tư khoa Diễn xuất truyền hình. Bước vào năm thứ ba các cô cùng với các nữ sinh khác trong khoa bắt đầu tham gia diễn thử các tác phẩm nhỏ. Tuy trước đó, quan hệ giữa họ vốn khá tốt, nhưng vẫn khó tránh khỏi xảy ra một vài mâu thuẫn, xung đột. Chỉ riêng hai cô, vì tính tình thẳng thắn và quan niệm về giá trị sống gần giống nhau, nên ngược lại so với trước kia quan hệ lại càng tốt hơn. Ngoại trừ lúc về nhà ngủ, tất cả thời gian hầu như hai người đều ở bên nhau, chuyện gì cũng phải cả hai cùng làm mới cảm thấy thú vị. Bây giờ Dung Tiểu Ái bị cấm túc, cũng chẳng khác gì với việc cấm túc Hình Tư Nhã, thử hỏi làm sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn!

“Nghe mình nói nè, nếu không thì cậu dọn ra khỏi đó đi!” Trong bữa ăn trưa, Tư Nhã đưa ra đề xuất: “Dẫu sao anh trai cậu đã lường trước được cậu không dám nên mới nói như vậy. Chi bằng rời khỏi đó, trả lại tiền anh ấy thì cậu sẽ được tự do.”

“Cậu nói cứ như dễ dàng lắm ấy!” Tiểu Ái cắn thìa, mệt mỏi than vãn: “Học phí ba năm nay, lại còn tiền sinh hoạt nữa phải làm sao đây? Cộng vào phải đến mấy chục ngàn tệ, mình đào ra tiền ở đâu bây giờ?”

“Bố mẹ cậu đâu? Bọn họ vẫn còn sống mà, cậu thật sự cho mình là cô bé Lọ Lem đấy à?”

“Mình chính là như thế mà! Bố mẹ không biết là nghĩ gì nữa, toàn bộ mọi việc đều đứng về phía anh ấy. Ban đầu mình muốn thi Học viện Điện ảnh, cũng vì một câu nói của anh ấy nên bố mẹ mới phản đối, nói con gái học ngành đó không tốt chút nào. Kết quả vẫn là mình phải cầu xin anh ấy rất lâu, phải đáp ứng “n” giao ước không công bằng anh ấy mới chấp nhận. Bây giờ anh ấy nắm toàn bộ kinh tế của mình, nếu chọc tức anh ấy thì mình chết là cái chắc!”

“Haiz…” Tư Nhã xoa đầu Tiểu Ái rồi lắc đầu: “Biết nói thế nào đây? Anh trai cậu thực sự quản lý cậu hơi nghiêm khắc. Nhưng mà hầu như anh trai nào mà chẳng như vậy, coi em gái như bảo bối của mình, không cho phép bất cứ ai lại gần…”

“Anh ấy mà coi mình là bảo bối? Anh ấy xưa nay luôn rất ghét mình. Cậu có biết, lần đầu tiên bọn mình gặp nhau anh ấy đã nói câu gì với mình không? Bẩn! Lúc đó mình mới ba tuổi thôi! Đáng yêu như thế, ngây thơ như thế! Vậy mà anh ấy lại có thể…”

“Đợi đã!” Tư Nhã nghe ra chỗ sơ hở: “Bọn cậu ba tuổi mới gặp nhau lần đầu? Vậy anh ta không phải là anh ruột cậu sao? A, hèn chi anh ấy đối xử với cậu…”

“Cậu bớt nghĩ bậy bạ đi! Anh ấy thực sự là anh trai ruột chính cống của mình. Nội tình bên trong đợi lần sau có tâm trạng mình sẽ kể tiếp cho cậu. Nhiều lúc mình cũng hi vọng anh ấy không phải anh trai ruột của mình, nếu được như vậy mình còn có thể tận dụng mọi thủ đoạn khiến anh ấy chết mê chết mệt mình, sau đó răm rắp nghe lời mình, bảo anh ấy đi về hướng nam thì không được đi về hướng bắc, bảo lăn thì không được bò…”

“Ý kiến này cũng hay đó!” Tư Nhã đột nhiên mỉm cười duyên dáng, vén mái tóc đen dày như thác nước: “Chi bằng lần sau giới thiệu anh ấy cho mình, mình sẽ trói chặt anh ấy. Khiến cho anh ấy mê mình như điếu đổ, xem anh ấy còn lấy đâu ra thời gian quản lý cậu được nữa.”

“Chị dâu! Nếu như cậu thật sự có thể trói chặt được anh ấy. Ngay bây giờ mình lập tức tôn cậu thành chị dâu của mình.” Tiểu Ái chọc chọc vào khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Tư Nhã, cả hai cô cùng cười phá lên.

Kỳ thực tuổi trẻ chính là như vậy, vừa mới mặt mày ủ dột, nhưng thoáng chốc vẫn có thể tươi tỉnh ngay trở lại. Trái tim tuổi trẻ không thể cất giấu quá nhiều điều bí mật, đặc biệt là với những kiểu người tràn đầy ước mơ và cảm xúc mãnh liệt như các cô. Mây mù mãi mãi không thể che nổi ánh mặt trời chói chang.

Ngày hôm sau, Tiểu Ái còn chưa đưa đề nghị Dung Kỳ và Tư Nhã gặp mặt, đối phương đã đem đến tin vui cho cô mà rất có thể sẽ giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó hiện giờ. Công ty quản lý M&S nổi tiếng lẫy lừng trong giới điện ảnh, chuẩn bị khởi quay một bộ phim truyền hình về đề tài thành thị mang tên “Tổn thương”, trong đó có vài vai diễn phụ nhỏ, chuẩn bị công khai tuyển chọn. Tất cả những nghệ sĩ trẻ tuổi có điều kiện phù hợp hoặc là sinh viên đều có thể đăng kí thi tuyển. Ý của Hình Tư Nhã là, chỉ cần Dung Tiểu Ái có thể nhận được vai diễn trong bộ phim dài tập đó, vấn đề tiền nong sẽ dễ dàng được giải quyết.

Có cơ hội, cũng có nghĩa là sẽ có nhiều cạnh tranh. Số lượng vai nữ phụ chỉ có ba vai, để tăng thêm cơ hội được chọn, Tiểu Ái và Tư Nhã quyết định đăng kí thi tuyển cả ba. Trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau nhưng sẽ không làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai cô, dẫu sao việc có được vai diễn, xuất hiện trước ống kính là một chuyện, tiền thù lao lại là một chuyện khác. Tư Nhã đã tuyên bố từ đầu, ngộ nhỡ cô ấy vượt qua Tiểu Ái dành được vai diễn, cùng lắm cô ấy sẽ cho cô mượn tất cả số tiền cát-sê.

Sau khi gửi bản lí lịch đi vài ngày, hai người nhanh chóng nhận được thông báo đến dự buổi casting vòng đầu tiên. Thời gian vào chiều thứ tư, hôm đó cả hai đều có tiết học, khi cầm tờ thông báo thử vai đến chỗ giáo sư của khoa xin nghỉ học, vị giáo sư xưa nay vẫn luôn chủ trương học hành khi chưa tốt nghiệp là quan trọng nhất này, lại ca cẩm một tràng dài với các cô. Sau một tiếng nghe giáo huấn, khó khăn lắm để thầy giáo cho phép nghỉ, lúc hai cô bước ra đều có cảm giác hạ đường huyết.

“Này, đi ăn món gà hầm với mình! Tâm trạng mình lúc này đang vô cùng bực bội!” Tư Nhã vén cánh tay áo lên, mọi suy nghĩ đều lộ rõ trên khuôn mặt: “Cậu đừng có nói với mình là không được đó! Chỉ là ăn cơm tối cùng với bạn học nữ thôi mà anh trai cậu cũng không cho phép sao?”

“Nếu như ngay cả cơm tối cũng không cho phép, thì mình quay thẳng về nhà ăn anh ấy.”

“Ý, anh ấy vẫn ở chỗ cậu à? Vậy anh chàng ở trọ khoa Mỹ thuật tạo hình của cậu thì sao? Chắc không phải vẫn sống ở khách sạn đó chứ?”

“Mình lấy đâu ra tiền cung cấp cho anh ta ở khách sạn, nghe nói anh ta đã chuyển đến sống ở chỗ một người bạn cùng khoa rồi. Mình nói với anh ta thời kỳ căng thẳng còn kéo dài, dù sao thì trước khi tốt nghiệp cũng không thể để anh ta quay về được.”...
♥ Đánh dấu trang này
«1...1516171819...26»

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Một vụ thua độ
» Mùa nắng Đà Lạt
» Ngôi sao đậu trên nóc nhà
» Thư tình của ông nội
» Nhắn gió mây rằng anh nhớ em...
» Mỉm cười thêm lần nữa
1234...789»
Bài viết ngẫu nhiên
» Như đóa tường vi - phần 1
» Như đóa tường vi - Phần cuối
» Cô bé caramen của tôi
» Sẽ gặp em một ngày không xa
» Nút Pause trong tình yêu
» Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa...
1234...789»

Snack's 1967