Mọi người trong lớp được một phen kinh hoàng. Ai cũng trố mắt nhìn. Sự ngạc nhiên lớn tới mức không ai dám nuốt nước bọt.
- Hoàng Kim! Bạn…
Nguyễn Tâm đứng ngoài cửa lớp và không kìm nổi sự kinh ngạc.
Kim quay lại nhìn cậu bạn lớp trưởng bằng ánh mắt có đôi chút ngại ngùng. Nhưng rồi vài giây sau, cô đã lấy lại sự sắc lẻm ban đầu và hướng mắt về Minh Vy, người vẫn đang ngồi bệt dưới nền, tay đặt lên má và nét mặt vô cùng phức tạp.
- Tôi đã nhẫn nhịn bạn vì tôi không bao giờ muốn ức hiếp người khác. Nhưng bạn đã không cho tôi được làm một người hiền lành. Bạn và những người khác ở đây đã làm gì với tôi??? Các bạn lấy quyền gì mà nhốt tôi lại? Tôi cảm giác mấy người làm cái trò đó không phải vì nghi ngờ tôi làm bẩn cặp của Minh Vy mà các bạn thích thế, muốn thế. Các bạn muốn cô lập tôi! Các bạn muốn hưởng thụ cái sự sung sướng khi nhìn người khác quẫy đạp trong trò đùa quái ác mà các bạn tạo ra. Tôi nói thế đúng không?
Mọi người im phăng phắc trước cơn thịnh nộ của Hoàng Kim. Không ai ngờ một cô gái trông hiền lành nhút nhát như thế lại có thể biến thành một con người bản lĩnh ngang tàng như lúc này. Một cơ số thành viên hơi cúi mặt xuống, có vẻ như những gì Kim nói đã dánh trúng vào sự xấu xa của họ.
- Mày…
Minh Vy định nói điều gì đó nhưng lại im lặng. Kim tiếp tục.
- Có thể sau khi tôi làm việc này các bạn sẽ ghét tôi hơn, sẽ càng muốn cô lập tôi hơn. Nhưng tôi chấp nhận hết. Tôi sẽ không nhẫn nhịn để chịu đựng nữa. Tôi không có ý tuyên chiến với tất cả. Nhưng tôi muốn các bạn biết rằng không phải ai cũng đứng yên để người khác đạp vào chân mình đâu. Tôi biết rằng một trong số các bạn đã từng bị tập thể cô lập, tất yếu các bạn sẽ biết cảm giác đó kinh khủng như thế nào. Vậy thì tại sao lại làm tổn thương nhau trong khi có thể sống yên bình hạnh phúc với nhau? Mọi người cứ suy nghĩ đi!
Dứt lời, Kim xách cặp lên vai và bỏ đi. Cô thừa thông minh để hiểu rằng nếu ở lại đây sau những gì vừa nói thì sẽ chỉ rước thêm điều tồi tệ.
- Bạn đi đâu thế?
Nguyễn Tâm hỏi với theo khi thấy Kim ra khỏi phòng.
- Hôm nay mình nghỉ học. Mình đã xin phép giáo viên chủ nhiêm rồi!
Kim đi. Để lại sau lưng hàng chục cặp mắt đang tròn xoe vì chưa thể nào chấp nhận được điều với mới xảy ra.
Có thể nói Kim đã làm một cuộc cách mạng về tâm lý, về những mảng tối của giới học đường, nơi vẫn ngày ngày có rất nhiều học sinh như Kim, bị cô lập và bị đạp vào chân…
***
Trước khi về nhà, Kim quyết định ghé vào siêu thị để mua một vài thức ăn tươi ngon về nấu bữa trưa. Cũng khoảng tuần nay Kim và Karo không đi chợ, thức ăn trong tủ lạnh đã vơi dần đi nhiều…
Ra khỏi siêu thị với hai túi đồ lỉnh khỉnh trên tay, Kim định bắt taxi về nhưng vội dừng lại khi thấy một dáng người quen thuộc ở bên kia đường…
Là bố!
Trong bộ áo vest luộm thuộm với chiếc áo sơ mi lòi khỏi quần tây, bố Kim đi lửng thửng trên vỉa hè, khuôn mặt thất thần đầy tâm trạng.
Kim nhìn theo vài giây rồi quyết định đi theo bố.
Cũng đã lâu rồi cô chưa gặp lại gương mặt ấy. Nhưng thực ra có gặp cũng như không vì từ khi mẹ bỏ đi thì bố cũng đã không coi cô là con nữa. Bố chỉ mải miết với những công trình nghiên cứu khoa học và để mặc cô với sự hành hạ của bà dì ghẻ. Nhiều khi giận bố lắm nhưng nghĩ về những ngày tháng trước đây, được bố yêu thương và vỗ về thì Kim lại không thể giận được nữa.
Hai túi thức ăn hai bên khiến Kim khó khăn trong việc đi bộ, nhưng cô cũng cố gắng để đi theo. Bố không vào một nơi nhất định, chỉ đi trên vỉa hè một cách chậm rãi. Nhìn thấy dáng điệu ấy, Kim đoán rằng bố đang gặp điều gì đó không vui.
Rồi Kim thấy bố mình đứng sững trước màn hình quảng cáo tivi của cửa hàng điện tử, Kim cũng lén nhìn xem trên đó có gì. Và rồi cô hiểu ra phần nào sự việc…
Hình như công sức bấy lâu nay của bố cô đã không được đền đáp xứng đáng. Bằng chứng là tivi đang truyền hình trực tiếp lễ công bố và trao giải công trình nghiên cứu khoa học toàn quốc của năm. Lúc nhỏ bố vẫn hay đưa cho cô xem một tờ báo nói về giải thưởng này và nói rằng đạt được chiếc cúp danh giá đó chính là niềm mơ ước cả đời của bố.
Kim nhìn bố rồi ngậm ngùi. Có lẽ bố đang buồn lắm. Bố hy sinh tất cả mọi thứ để tập trung cho công trình nghiên cứu khoa học mà cả năm trời ấp ủ, ngay cả cô, bố cũng bỏ qua một bên. Vậy mà kết quả lại như thế này…
Theo phản xạ, Kim nhấc chân và có ý tiến về phía bố. Cô biết rằng hơn lúc nào hết bố cần có ai đó bên cạnh, an ủi và động viên. Bố tuy nhìn bề ngoài rất mạnh mẽ nhưng thực ra yếu đuối vô cùng. Ngày mẹ bỏ đi, Kim đã nhìn thấy bố khóc một mình trong phòng. Dù thế nào đi nữa bố vẫn thương mẹ nhiều lắm. Kim luôn tin là như thế…
Nhưng rồi bố vội vàng bắt taxi và đi khuất, chỉ để lại cho Kim làn khói mờ ảo của sự tiếc nuối những ngày tháng qua. Đúng là bố quên cô rồi. Bố đã quên đi sự tồn tại của đứa con này, đứa con đã từ lâu bố không còn yêu thương nữa.
Kim đứng tần ngần vài giây. Cô lo lắng không biết bố sẽ đi đâu. Bố cô không biết uống rượu, uống bia thì chỉ được chút ít. Mỗi lần bố say thì sức khỏe bố lại đi xuống trầm trọng. Những lúc như vậy cô toàn phải túc trực bên cạnh để chăm sóc. Bây giờ không biết dì Mai và hai đứa nhỏ có làm như thế không.
“Bố ơi…”
Nghĩ một thôi một hồi, Kim thở dài một hơi rồi cũng bắt taxi về. Hôm nay tiếp tục là một ngày đầy chán nản…
***
Căn nhà gỗ của Kim nằm khuất sau con đường nhỏ, taxi vào rất khó khăn. Chú tài xế quay lưng hỏi Kim đầy thắc mắc:
- Cô ơi! Sao cô lại ở trong một nơi hẻo lánh như thế này? Xe khó đi vào lắm!
Kim ngạc nhiên trước câu hỏi của anh tài xế. Lâu nay cô cũng không để ý đến điều này.
- Cháu thấy nó cũng gần đường lớn mà.
Kim trả lời ngây ngô.
- Theo tôi nhớ trong khu vực này hình như không có nhà dân mà.
Chú tài xế lắc lắc đầu nhưng cũng cố để len vào con đường nhỏ. Trước hoàn cảnh không mấy thuận lợi, vì không muốn làm ảnh hưởng đến người khác nên Kim bảo tài xế dừng xe để mình tự đi bộ vào.
- Cô đi thế có xa không?
Tài xế có vẻ quan tâm, ngoái đầu ra hỏi.
- Có gì đâu ạ! Cháu vẫn thường chạy bộ từ nhà ra đường lớn. Chút xíu chứ mấy!
Kim cười khì rồi chào chú tài xế.
Chiếc xe đi khuất, cô xóc đống đồ trên tay rồi đi bộ về nhà.
Lần nào cũng thế, cứ mỗi khi Kim đứng trước cổng là lại thấy Karo đứng trước cửa nhà. Giống như anh đã đứng đợi cô từ lâu lắm rồi.
- Sao biết em về giờ này mà ra đón thế?
Kim chào hỏi đầy tinh nghịch. Lâu lâu cô cũng muốn trêu anh chàng một chút cho không khí đỡ buồn tẻ.
- Cô đã về trễ giờ mà còn dám hỏi tôi à? Mau vào nhà rồi chuẩn bị cơm đi!
Vẫn như mọi khi, anh ra lệnh một cách lạnh lùng khiến nụ cười trên miệng Kim tắt ngúm. Cô xụ mặt rồi mở cổng bước vào trong. Những bông hoa hồng leo quấn quýt nhau như chào đón cô trở về nhà.
Bữa trưa diễn ra trong như im lặng thường lệ. Kim lại tiếp tục gắp từng hột cơm. Đồ ăn thì nhiều nhưng không hiểu sao cô lại không thể nuốt trôi được. Hình ảnh bố vẫn cứ hiện lên trong đầu cô.
- Nấu nhiều thì phải ăn cho nhiều chứ? Sao ngồi ngơ ngẩn thế kia?
Karo vừa ăn vừa hỏi. Chưa bao giờ thấy dấu hiệu chán cơm từ phía anh chàng kỳ lạ này.
- Hôm nay em tình cờ gặp lại bố…
Kim thở dài và bắt đầu kể chuyện. Không hiểu sao Kim luôn muốn tâm sự với anh cho dù chẳng bao giờ Karo bình luận một câu nào về những gì cô kể. Nhưng Kim cảm nhận anh vẫn nghe và thấu hiểu, thấu hiểu từ tận sâu trong trái tim.
- Ông ta bỏ rơi cô mà cô vẫn lo như vậy à?
Karo hỏi với vẻ hờ hững, tay gõ nhẹ trên bàn.
- Nhưng ông ấy vẫn là bố em… Ông cũng đã từng yêu thương em…
Kim nói nghẹn ngào rồi bật khóc ngay giữa bàn ăn. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Karo. Anh tỏ ra vô cùng hoảng hốt.
- Này này! Nín đi! Tôi hỏi vu vơ thế thôi! Đừng khóc!
Nhưng Kim mặc kệ, cô vẫn khóc. Cứ mỗi lần nhớ về gia đình ngày xưa là lòng Kim lại đau nhói. Hạnh phúc là gì mà sao khó giữ gìn như vậy chứ? Một mái ấm bình thường sao mà xa vời thế chứ? Vì sao mẹ lại bỏ cô mà đi? Vì sao bố lại cưới vợ mới và bỏ cô một mình? Những câu hỏi cứ ngày ngày hiện lên trong tâm trí Kim và khiến cô thấy mất niềm tin vào cái gọi là hạnh phúc. Nó quá mong manh…
Karo ngẩn tò te vài giây rồi đôi mắt sụp xuống, anh đứng dậy, ra đứng phía sau lưng Kim. Bằng một sự thôi thúc nào đó, Karo dang đôi tay gầy guộc của mình và ôm nhẹ cô. Kim cảm giác được ngực của anh chạm vào đầu mình. Rất ấm…
Sự vỗ về tuyệt vời nhất đôi khi chỉ là một cái ôm phớt lờ mà chứa chan một biển trời nhung nhớ…
***
Tối!
Trước khi đi ngủ, Kim ngạc nhiên khi thấy Karo đứng trước cửa với gương mặt lạnh như tiền.
- Sao thế? Anh có chuyện gì muốn nói với em à?
Kim vừa chỉnh sửa lại chăn gối vừa hỏi.
- Cho cô cái này! Ngủ đi và đừng có suy nghĩ vớ vẫn nữa.
Karo thả một thứ gì đó trên giường Kim rồi bỏ về phòng. Dường như đã quen với chuyện này nên Kim cũng không còn bức xúc gì. Cô nhìn xuống và ngạc nhiên…
Là một cái điện thoại.
Kim cầm trên tay rồi rít lên đầy sung sướng. Đây là thứ mà lâu lắm rồi cô chưa từng được đụng đến. Ngày trước lúc còn mẹ bên cạnh, cô vẫn thường được xài ké điện thoại của mẹ. Nhưng sau này thì ngay cả nhìn cô còn không được phép vì Lam Thy và Lam Thu không cho cô đụng chạm bất kỳ thứ gì của hai nhỏ.
Thế là cả đêm hôm đó cô gái tội nghiệp nằm cười tủm tỉm với chú dế mới bên cạnh. Ít ra suốt một ngày buồn thì cuối ngày cô cũng có được một niềm vui nho nhỏ…
***
Những buổi học sau đó của Kim diễn ra một cách nhẹ nhàng hơn. Dường như sự vùng lên của cô đã có hiệu quả khi mọi người không còn dám nhìn vào Kim và tụm đầu nhau bàn tán. Minh Vy dù thái độ dành cho Kim vẫn không thay đôi nhưng đã thôi dọa nạt và bắt nạt cô. Đối với Kim như vậy là quá đủ rồi.
Nghỉ giữa giờ…
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Kim mở cặp và lấy ra một thỏi kẹo nhỏ. Cô giật nhẹ áo của Nguyễn Tâm để ra hiệu cho cậu nhóc quay lại.
- Có chuyện gì thế người đẹp?
Lớp trưởng nháy mắt cười làm tim cô xốn xang.
- Có thì mới kêu chứ! Nè! Cho bạn đấy! Cám ơn vì luôn đứng về phía mình!
Kim cười tươi và đưa thỏi kẹo trước mặt Tâm. Anh chàng ban đầu khá ngỡ ngàng nhưng sau vài giây đã cười khì đáp lễ.
- Cám ơn nha! Lần đầu có bạn gái tặng kẹo cho mình đấy!
Minh Vy ngồi bên cạnh xì miệng rồi đứng dậy bỏ đi. Kim mặc kệ. Họ đã không muốn chơi với Kim thì Kim sẽ tự đi tìm bạn. Chí ít cô tin rằng mình sẽ tìm được một vài người bạn tốt như Tâm.
- Chiều nay bạn rảnh không? Đi với mình một lát nha!
Kim chủ động “hẹn hò” làm Nguyễn Tâm bối rối. Anh chàng cứ đưa mắt nhìn, nét mặt ngơ ngẩn đến tội.
- Đừng nhìn mình như thế! Chỉ là mình có việc muốn nhờ bạn thôi!...