XtGem Forum catalog
  Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Truyện cổ tích dành cho tuổi bốn mươi

Truyện cổ tích dành cho tuổi bốn mươi

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 922
Truyện Ngắn

                  Truyện cổ tích dành cho tuổi bốn mươi


Tâm móc chùm chìa khóa mở cửa vào nhà. Cô nhìn thấy một dòng chữ của chồng viết trên tấm bảng đặt ngay đằng sau cánh cửa “Chiều nay anh không ăn cơm nhà” Ngay phía dưới là dòng chữ của đứa con gái “ Mẹ. Chiều nay học xong con phải đi dự sinh nhật một đứa bạn nên con không ăn cơm ở nhà đâu” Đọc xong hai câu của chồng và con gái, tự nhiên Tâm thấy rã rời.Cô đặt tập vở của học sinh lên chiếc bàn làm việc rồi đi ra mở tung những cánh cửa sổ cho cái không khí tù túng trong căn nhà thoát đi. Một nỗi bực bội mà cô không rõ nguyên cớ chậm chạp dâng lên trong người. Cô bỗng thấy muốn đập phá một cái gì đó. Cô giống như một bình ga đầy ắp bị hở chỉ đợi một tia lửa nhỏ là bùng nổ. Rất may, nhà không có ai nên tia lửa ấy không xảy ra. Cô đi ra ngoài sân. Trời sắp mưa. Bầu trời vần vũ những đám mây đen. Một cơn gió thốc đến cuốn lên trời những chiếc lá khô rồi những chiếc lá ấy lại lả tả rơi xuống xung quanh cô. Nhưnghạt mưa bắt đầu lắc rắc rơi. Mặc! cô vẫn đứng như trời trồng giữa sân. Trong cái nền xám sịt của một buổi chiều giông bão. Giữa đám lá khô bị gió cuốn lên mù mịt cái bóng im lìm của cô trong chiếc áo dài trắng nổi lên như một giấu chấm than giữa cuộc đời. Mưa trở nên nặng hạt. Cô đi vào trong nhà, nằm vật ra chiếc giường lấy cái gối chùm lên mặt. Cô nằm bất động. Trống rỗng và cô đơn. Màn đêm sập xuống lúc nào cô cũng không biết. Cô cứ nằm yên, không ngủ mà cũng chẳng thức. Vô thức như một người đang sống thực vật. Rất lâu sau cô mới ngồi dậy, không bật đèn, cứ thế đi vào bếp cất những thực phẩm cô mua định nấu cho bữa tối vào tủ lạnh rồi lấy ra mấy lát bánh mỳ kẹp với mấy miếng thịt hun khói và pho mát rồi tựa lưng vào cánh tủ lạnh trệu trạo nhai lát bánh và im lặng nhìn căn bếp lạnh tanh. Linh hồn của một gia đình nằm ở đâu? Căn bếp. Một căn bếp đỏ lửa, tiếng mỡ sôi trên chảo, tiếng dao băm vào thớt lách cách, mùi thức ăn bốc lên thơm phức và tiếng chồng suýt xoa -Ngon quá! Em thật tuyệt vời. Tiếng con gái mách mẹ -Mẹ! bố lại bốc kìa Cô cầm cái đũa nấu đánh nhẹ vào tay chồng. -Tay bẩn thế mà cũng bốc. Khiếp! Một giấc mơ của một gia đình thành đạt? Chao ơi! Ngọn lửa trong bếp nhà Tâm cứ lụi dần theo sự thành đạt của gia đình. Căn bếp cứ lạnh lẽo dần và linh hồn của gia đình Tâm cũng nhạt nhòa dần theo ngọn lửa bếp tàn lụi . * * * Tâm mở máy vào diễn đàn, mở trang thơ của mình, Tâm thấy một anh chàng có tên là Nguyễn Duy lân la đến làm quen. Anh ta viết: “Cô bạn ơi! Đọc bài “Muốn “ của cô bạn làm tôi cũng thấy “Muốn” quá. Ờ nhỉ! Sao những ước muốn nho nhỏ của con người lại khó thực hiện được đến vậy. Tôi thử viết cái muốn của mình cho cô bạn xem nhé Muốn Anh chẳng muốn gì nhiều đâu Chỉ mong anh được gội đầu dùm em Lá sả thơm tưới tóc mềm Nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn lên em cười Làm trai đi bốn phương trời Bỗng thèm chải tóc cho người mình yêu Liêu xiêu một mái tranh nghèo Câu thơ viết cũng liêu xiêu vì tình Tóc em hong dưới nắng hanh Thơ anh hong dưới long lanh mắt người Dịu dàng có một làn môi Cũng đang hong dưới một trời yêu thương" “Bài thơ dịu dàng quá”Tâm thầm nghĩ. Một cái gì đó không rõ bất chợt vương vào tâm trí cô. Cái gì nhỉ? Cô gái tự hỏi nhưng không trả lời được. Cô lẩm nhẩm đọc lại bài thơ Lá sả thêm tưới tóc mềm Nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn lên em cười Trời ơi ! cảnh này sao mà gần gũi thế. Ngày xưa chồng Tâm vẫn giúp cô gội đầu bằng nước sả và bao giờ cũng thế, sau mỗi lần giúp vợ gội đầu, đêm ấy họ lại gần gũi nhau và bao giờ chồng cô cũng vùi sâu mặt mình vào mái tóc óng mượt đẫm hương sả thơm nồng của cô, căng phổi hít một hơi dài để cho hương sả thấm sâu vào tim phổi lan đi khắp cơ thể rồi quện với hương tình thành một mùi hương đặc biệt bao trùm lấy hai người. Tâm buột ra một tiếng thở ***, cô quay lại nhìn chồng. Chồng cô đang ngủ say sau một ngày làm việc cật lực. Một cánh tay anh thò ra ngoài màn, cô đứng lên đi lại bên giường nhẹ nhàng nâng cánh tay anh đưa vào trong màn. Ngồi xuống bên mép giường, Tâm cứ thế nắm lấy bàn tay chồng. Anh vẫn ngủ vùi. Một mùi hương xả từ bài thơ dâng lên tràn ngập trong hồn cô. Đêm tĩnh lặng và sâu thẳm. Tiếng đồng hồ tích tắc nhỏ từng giọt vào quá khứ. Đã qua lâu lắm rồi cái cảnh “Liêu xiêu một mái tranh nghèo”. Chồng Tâm đã chiến đấu cật lực để thay thế nó bằng một ngôi nhà ba tầng đầy đủ tiện nghi nhưng cũng từ lâu lắm rồi hương xả không còn ấm nồng trong những căn phòng khép kín. Có lẽ hương xả chỉ thơm ở những nơi thoáng đãng có gió lùa và có những tia nắng hanh vàng. Chao ôi! Sao bây giờ Tâm thèm được xõa tóc hong dưới nắng hanh để cảm nhận bàn tay anh mơn nhẹ trên mái tóc đến vậy. Kiệt sức bởi một khát khao đến bỏng cháy,cô quỳ sụp xuống nền đá hoa áp mặt mình vào lòng bàn tay anh. Con tim thốt lên tiếng thầm thì đau đớn -Tỉnh dậy đi anh! Ôm em đi anh * * * Sáng hôm sau, lúc cả nhà ngồi vào bàn ăn sáng anh nhìn cô lo lắng -Sao mắt em dạo này thâm quầng vậy? Em bị mất ngủ à? Con tim cô ngân lên một tiếng ngân xao xuyến. Cô “Vâng” một tiếng nhỏ và chờ đợi những câu hỏi quan tâm tiếp theo nữa của chồng nhưng anh chỉ bảo -Em nên mua mấy vỉ Rotunđa ( Một loại thuốc ngủ nhẹ) để sẵn ở nhà. Thôi ăn đi! Anh còn phải đi. -Hôm nay là chủ nhật mà. -Ừ ! nhưng hôm nay đối tác lại hẹn gặp Nói rồi anh ăn vội vàng xuất ăn sáng, đứng dậy bảo với cô -À! Trưa nay anh không ăn cơm ở nhà đâu. Tâm bỏ bát, đưa chồng ra cửa, nhìn theo cho đến khi bóng anh khuất hẳn. Cô muốn khóc. Ngày xưa, thủa còn nghèo khó, mỗi khi cô bị cảm là anh đã cuống quýt cả lên. Anh nấu cháo, bắt cô nằm nguyên ở trên giường và tự tay mình bón cho cô từng thìa cháo. Bát cháo chẳng có gì, lần nào sang lắm là có một quả trứng gà đập vào nhưng những lá tía tô và ánh mắt lo lắng của anh bao giờ cũng làm Tâm khỏi cảm. -Em nên mua mấy vỉ Rotunđa để sẵn ở nhà Cô nhớ đến câu anh vừa nói. Một mùi hương xả, hương tía tô bỗng ngát dậy trong cô. Cô chậm chạp quay lại bàn ăn,con gái cô đã ăn xong đang thu dọn bàn ăn. Nó hỏi Tâm -Mẹ không ăn nữa ạ? Cô nhìn vào cái bát còn đang ăn dở buồn bã lắc đầu. Nó nhanh chóng dọn bát đĩa rồi xách cái túi bảo mẹ -Mẹ ơi con đi đây. Trưa nay con không ăn cơm nhà đâu. Con bé đi rồi, căn nhà thành trống hơ trống hoác. Tĩnh lặng và buồn tẻ, cô đi đến bàn máy tính mở máy vào diễn đàn. Tâm tính vốn nhút nhát và kín đáo. Cô tự bằng lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Mọingười chỉ thấy ở cô một cô gái đẹp nhưng hiền lành , chăm chỉ, nhẫn nhịn, những đức tính của một cô gái việt cổ điển mà mọi chàng trai đều mơ ước khi kén vợ. Không một ai có thể nghĩ rằng bên trong cái dáng người mảnh dẻ và yếu đuối kia là cả một khát khao bỏng cháy. Chính cô, cô cũng không biết mình có điều ấy cho đến một ngày cô vào mạng và cô mới phát hiện ra rằng không phải thế. Tâm lướt nhanh qua những trang trong diễn đàn. Đây rồi. Cô dừng lại ở trang thơ của anh chàng có tên là Nguyễn Duy ấy và bắt đầu đọc. Ngay bài thơ đầu tiên của trang thơ đã khiến cô sửng sốt. Có một cái gì đó quá bạo liệt. Nhiều câu thơ cứ như một thùng thuốc súng chỉ muốn nổ tung phá tan đi những cái gì vốn vẫn được coi là là khuôn mẫu về đạo đức của cuộc đời Ai lên án em ? Trái tim đam mê Ai Khinh bỉ em? Trái tim đĩ thõa Ai xót thương em? Trái tim nát vỡ Tôi ân hận chưa một lần ấp ủ Một trái tim cuồng nhiệt đến nhường kia Cảm ngĩ khi đọc 24 giờ trong đời một người đàn bà Tâm thầm đọc lại khổ thơ trong đầu. Tư lự, cô ngả mình ra chiếc ghế ngửa mặt lên trời tự hỏi “ Chẳng lẽ có một người dám yêu cô gái ấy?” Câu chuyện này cô đã đọc từ rất lâu rồi,cách đây hai mươi năm. Bây giờ cô cũng không nhớ nổi cốt truyện nữa nhưng cô nhớ rất rõ hồi ấy , sau khi đọc xong câu chuyện cô đã tức giận đến mức đã ném cả cuốn sách vào bếp . Thế mà hôm nay có một người ngợi ca một cô gái như thế. Trong lòng đầy bực bội, cô viết cho anh chàng dở hơi trong diễn đàn. “Tôi cũng đã từng đọc câu chuyện này nhưng rất tiếc tôi không thể nghĩ như bạn. Ít nhất chúng ta cần phải có những chuẩn mực về đạo đức” Mấy hôm sau, cô đọc được trả lời của anh ta trong diễn đàn “Bạn đọc nó năm bạn bao nhiêu tuổi? Hai mươi phải không? Và chắc bạn đã tức giận và khinh bỉ cô gái ây. Bây giờ bạn hãy đọc lại chuyện ấy đi.Ở tuổi bốn mươi bạn đã đủ độ chín để đọc lại chuyện ấy rồi. Lúc ấy bạn phê phán tôi cũng không muộn mà ( Bạn đừng đọc trên mạng dịch dở lắm. Bạn hãy tìm đọc bản dịch của nhà xuất bản văn học. Nếu bạn không tìm được hãy Pm cho tôi, tôi sẽ gửi nó cho bạn) Làm sao có thể tìm được cuốn sách của nhà xuất bản văn học cách đây đã mấy chục năm,cô đành PM cho anh ta và mấy hôm sau cô nhận được nó trong email của mình. Cô bình tĩnh đọc lại chuyện này và đúng như anh ta nói, cảm nhận của cô về câu truyện đã khác hẳn. Sau đó vài hôm, cô nhận được Pm của anh ta “Bạn đã đọc xong chưa? Bây giờ xin bạn đọc lại bài thơ của tôi một lần nữa. Tôi sẽ rất vui nếu như trong bạn đã có điều gì đó thay đổi” Cô đọc lại bài thơ của anh và dây cháy chậm của thùng thu...

♥ Đánh dấu trang này
12»

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Vận tốc rơi của nước mắt
» Món quà giáng sinh bất ngờ
» RỒI MỘT NGÀY ANH SẼ MỞ ĐƯỢC TRÁI TIM EM!
» Trên thế gian có hai từ ''định mệnh
» Sẽ có người thay anh yêu em
» Món quà
1234...323334»
Bài viết ngẫu nhiên
» XIN LỖI ! VÌ NÓ QUÁ YÊU AI ĐÓ
» Xin Lỗi … Anh Bị Câm
» Xin hạnh phúc đừng chạy quá xa…
» Xích đu của bé Bông
» Vũ điệu mưa!
» Vì sao ta yêu nhau ?
1234...232425»