XtGem Forum catalog
  Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Thiên thần hộ mệnh

Thiên thần hộ mệnh

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 1827
Truyện Ngắn

Phải chăng anh ghét nó rồi???


- A lô Cuối cùng cũng có người bắt máy, nhưng không phải anh.


- Mẹ ạ?


- Ừ, có việc gì không Nhi?


- Anh Quân đâu mẹ?


- Quân. . . Quân vừa ra ngoài, nó bỏ quên điện thoại nên mẹ nghe.


- Con đứng chờ ở trước cửa rất lâu rồi, con cũng bấm chuông rất nhiều ngưng không ai ra cả. Hình như không có ai ở nhà?


Nó và Quân thân nhau, bố mẹ nó coi Quân như con trong nhà và gia đình Quân cũng vậy. Nó linh cảm mẹ anh đang có gì đó giấu nó. Giọng mẹ hơi lạ, sao mẹ lại nó dối? Anh đang ở đâu? Sao anh không nghe điện thoại? Nó cần lời giải đáp!


- Nhi này, thật ra. . .


- Có chuyện gì phải không mẹ?


- Thật ra Quân đang ở trong bệnh viện.


- Mẹ nói sao ạ?


- Nó bị tai nạn, nằm viện mấy ngày nay rồi.


- . . .


Tai nó ù đi, hoang mang cực độ. Không gian xung quanh như bị rút cạn oxi.


Nó cảm thấy hoàn toàn trống rỗng. Anh bị tai nạn? Nó không hề hay biết, nó còn giận anh, trách anh. Nó vô tâm quá. Nó lao vụt đi, vộ vã.


~~~


Trong căn phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, trên chiếc giường chỉ độc một màu trắng lạnh lẽo, anh nằm đó với ti tỉ thứ dây dợ quanh người.


Tim nó đau.


Anh hôn mê đã ba ngày, anh như vậy nó làm sao xin lỗi anh đây. Nó sai rồi, nó trách lầm anh, nó không hiểu anh, là nó không tốt, nó có lỗi vs anh.


- Nhi, về nhà nghỉ đi con, ở đây từ trưa đến giờ rồi.


- Sao mẹ không nói với con?


- Nó không cho mẹ nói, trước khi được đưa vào phòng cấp cứu, nó nhất quyết bắt mẹ hứa là không để cho con biết. Từ lúc đó đến giờ nó hôn mê như vậy. Tuy đã qua cơn nguy hiểm, nhưng bác sĩ cũng không dám chắc bao giờ mới tỉnh lại.


Mẹ Quân nói một cách nhẹ nhàng, nhưng trong đáy mắt là biết bao đau đớn cùng những lo lắng mông lung.


- Tại sao anh Quân lại bị tai nạn hả mẹ?


- Người ta nói nó lái xe quá nhanh khi đã uống rất nhiều rượu.


- . . .


Anh uống rượu? Anh đâu phải con sâu rượu, từ rất lâu rồi anh đã bỏ rượu và thuốc lá vì nó không cho anh uống và cực kì ghét mùi thuốc lá.


Tim nó quặn thắt, đau nhói!


Chỉ một mình nó biết nguyên nhân thật sự khiến anh bị tai nạn. Là nó đã hại anh.


~~~


Nhi ngày ngày túc trực bên giường bệnh của Quân, tay nắm chặt tay anh và chờ đợi.


Đã bao lần Nhi thiếp đi, đến khi giật mình choàng tỉnh, chỉ ước rằng anh đang mở mắt nhìn nó. Nhưng anh vẫn nằm đó, im lìm trên chiếc giường trắng thiếu sức sống.


Hơn một tuần rồi, anh chưa tỉnh lại, đã hơn một tuần nó thức trắng đêm để rồi ban ngày dật dờ như một cái bóng. Nó từng ngày chờ, từng ngày đợi, từng ngày nguyện cầu mong anh tỉnh dậy.


~~~


Mẹ Quân bảo nó về lấy nhà đồ mẹ để quên.


Đẩy cửa bước vào, trước mắt nó vẫn là căn phòng đó, chỉ khác là hôm nay không có anh ngồi ôm laptop chơi game, nằm trên sô pha xem ti vi hay ngủ nướg trên giường.


Bước tới bàn lấy túi đồ mẹ để quên, nó vô tình nhìn thấy có thứ gì đó màu hồng lấp ló sau cánh cửa tủ kê sát giá sách.


Đó chẳng phải là cánh cửa tủ duy nhất mà anh nhất quyết không chịu mở. Nó tò mò, nó muốn biết anh giấu gì trong đó mà không thể cho nó thấy.


Không gian như ngưng đọng khi cánh cửa tủ được mở ra, nó ngay người. Vất hồng hồng mà nó thấy không phải gì khác mà chính là con gấu bông nó tặng anh hôm sinh nhật. Vụng về lấy ra từng món đồ, nó sững sờ, tất cả đều là quà nó tặng anh suốt mười mấy năm qua. Anh giữ tất cả cẩn thận vậy sao?


Còn gì nữa đây, cái hộp này hình như không phải của nó tặng. Màu đen tuyền, viền bạc của chiếc hộp như kích thích nó. Mở hộp ra, một lần nữa nó ngỡ ngàng. Bên trong toàn ảnh nó, rất nhiều ảnh nó, đều là chụp lúc nó không để ý hoặc đang ngủ, điều đáng nói là sau mỗi tấm ảnh đều có ba chữ “Anh yêu em”.


Đến khi về đến nhà, nó vẫn giữ nguyên trạng thái thẫn thờ như thế. Mắt nó mơ màng nhìn ra bầu trời phủ nhung đen bên ngoài cửa sổ. Anh yêu nó? Anh yêu nó sao?


Nó bắt đầu nghĩ, bắt đầu nhớ. . .


Cuối năm lớp 9, anh cùng mẹ đến nhà nó lấy tài liệu ôn thi cấp ba.


Trong lúc mẹ anh đi tham quan nhà nó, nó đang luyên thuyên “quyển này là. . .quyển kìa là. . .” thì


. . . 1 giây. . .2 giây. . .3 giây. . .


Nó đứng hình cả mấy chục giây sau đó. Anh vừa hôn nó, First Kiss của nó bị ông anh trai cướp một cách trắng trợn. Nó chỉ biết lườm anh, nó tưởng anh lại đang đùa quá trớn thôi.


. . .


Ngày nó chia tay mối tình đầu, anh ngồi cả buổi chỉ để nghe nó lảm nhảm than vãn. Lúc nó mệt mỏi, lúc nó khóc vì cãi nhau với Huy cũng là anh chìa vai cho nó tựa, người lau nước mắt cho nó cũng là anh


. . . .


Anh luôn bên nó, quan tâm nó, che chở và bảo vệ nó. Anh hiểu nó, chiều chuộng nó hơn cả người yêu


. . . .


Những lúc anh đánh nhau, chỉ duy nhất nó có thể giữ anh lại.


Đã bao lần anh đánh nhau với người khác. . .vì nó. . .


Phải rồi, anh yêu nó! Vậy mà nó không nhận ra. Là nó vô tâm hay quá ngốc? Có lẽ là cả hai!


Nó phát hiện ra bí mật của anh rồi, vậy còn nó? Nó có yêu anh không?


Có lẽ. . .nó không biết nữa.


Miên man suy nghĩ, đắm mình trong bộn bề kí ức, nó dần chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, nó lại thấy anh, anh đang bên cạnh nó.


Hôm nay trời mưa, mưa rơi rả rích, mưa không lớn nhưng cũng đủ làm cho con người ta trở nên lười biếng.


Mặt trời uể oải, vừa leo lên đến lưng chừng đã bị mây kéo nhau về che lấp.


Nó cuộn tròn trong chăn, đã bao nhiêu ngày rồi nó không có giấc ngủ ngon như vậy. Tiếng chuông điện thoại réo rắt phá giấc mơ bình yên, tay nó lần mò tìm điện thoại.


Là mẹ, nó bật dậy.


- Con nghe ạ.


- Quân nó tỉnh rồi.


- Vâng, con vào ngay.


Giọng mẹ Quân không giấu được sự vui mừng, trong lòng nó hạnh phúc cũng đang vỡ oà. Anh tỉnh rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.


~~~


Nó đẩy cửa bước vào với nũ cười rạng rỡ, chào bố mẹ Quân rồi chạy tới ôm chầm lấy anh.


- Anh ngốc, ai cho anh uống rượu hả? Đã uống rượu lại còn dám lái xe. Anh có biết là mọi người lo lắng cho anh lắm không? Anh có biết là. . .


- Cô là ai? Tiếng nói hờn dỗi trách móc của nó im bặt, cả tiếng cười cũng tắt.


Nó ngơ ngác, bố mẹ Quân lo lắng nhìn nhau rồi vội vã chạy đi tìm bác sĩ. Nó cứ ngồi đó, nhìn anh.


Nhói, đau quá. Câu hỏi xa lạ và giọng nói lạnh nhạt của anh như mũi tên găm vào tim nó, đau buốt.


Anh đang trêu nó phải không? Đúng rồi, ai bảo nó chưa hiểu chuyện đả trách anh, là anh đang đùa, đùa thôi. . . . . .


- Tuy còn yếu nhưng hoàn toàn không nguy hiểm, nghỉ ngơi là sẽ khoẻ lại. Tất cả các chức năng đều đã phục hồi và ổn định.


- Vậy. . .sao nó không nhận ra con bé?


- Là di chứng còn lại do chấn thương ở đầu lúc tai nạn. Đây là hội chứng mất một phần trí nhớ, đó có thể là kí ức vô cùng quan trọng hoặc là phần kí ức mà người bệnh không muốn giữ lạ.


- Nó có thể nhớ lại được không?


- Còn tùy thuộc vào kí ức đó và người bệnh có muốn nhớ lại hay không.


- . . .


Những lời bác sĩ nói như tiếng sấm đang gầm gừ bên ngoài cùng cơn mưa, những vệt sét xé toạc bầu trời giống như đang rạch từng đường ngang dọc trong lòng nó.


Anh nhớ mọi thứ, nhận ra mọi người, . . .trừ nó và những thứ liên quan đến nó.


***


Nó bước từng bước trên con đường quen thuộc, vẫn hàng hoa sữa đó nhưng không còn hương hoa nữa. Đông rồi mà.


Cơn mưa vừa ngớt lại bắt đầu nặng hạt. Cơn mưa trắng xóa, đã lạnh rồi lại thêm mưa.


Cơn mưa đông hiếm hoi, bầu trời âm u như chính tâm trạng nó vậy.


Đường phố Hà Nội khi mưa chẳng còn tấp nập, chỉ còn vài bóng người bước nhanh đến những mái hiên tránh mưa, hay vội vã lướt đi để trở về ngôi nhà ấm áp.


Chỉ một mình nó vẫn lặng lẽ lê từng bước, chậm rãi, mặc kệ cho đôi giày vải ướt nhẹp. Không gian xung quanh như tối lại, nó không thấy gì ngoài một màu đen.


Gió mưa táp vào mặt đau rát, lạnh buốt, . . .nhưng làm sao lấn áp được nỗi đau đang nhức nhối đến tê dại trong lòng nó!


Anh quên nó, nó là kí ức quan trọng anh vô tình đánh rơi, hay mảng tối màu mà anh không muốn nhớ?


Lúc biết tin Quân tỉnh lại Nhi đã hạnh phúc biết bao. Nhưng lúc này nó cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, đau đớn xót xa tột cùng. Thà là anh trách nó, giận nó còn hơn là không nhận ra nó.


Từ lúc nhìn thấy những thứ trong tủ đồ, Nhi biết tình cảm trong nó đã thay đổi.


Nó yêu anh, điều mà suốt thời gian qua nó cố gắng phủ nhận. Là nó trước nay luôn mặc định sự hiện diện của anh là đương nhiên, nó dùng quan hệ anh em để biện minh cho những yêu thương đó.


Phải, là nó yêu anh nên bây giờ mới đau như vậy, cái cảm giác đau đớn như ai đó đang bóp nghẹt trái tim. Nhi làm sao chấp nhận đây, rằng trong anh nó không còn tồn tại!


Ông trời thật biết trêu người, anh yêu nó, nó không hề hay biết. Đến khi nó biết và nhận ra tình cảm của mình thì anh mất trí nhớ!


Người ở trên cao ạ, Ông rất vui tính, nhưng ông đùa như vậy chẳng vui!


Nó cười, nụ cười đau đớn kéo theo cả nước mắt.


Nó khóc, nước mắt hòa cùng mưa. Nó yêu mưa, những ngày mưa đều có anh bên cạnh. Giờ đây, nó vẫn yêu mưa, vì mưa giúp nó che đi những giọt nước mắt!


***


Nhi tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi, đầu nặng trịch, nó ốm, nằm li bì suốt hai này.


Cơn mưa đông như vắt kệt toàn bộ sức lực của nó.


Nhi cười, lại cười. Những nụ cười không cảm xúc xuất hiện nhiều hơn trên khoé môi hồi, tăng dần theo tần suất nhói của con tim. Nếu là anh của trước đây, chắc chắn đã chạy đến bên quan tâm, lo lắng cho nó.


Nhưng anh bây giờ thì. . .


~~~


Anh đã xuất viện, và bắt đầu đi học lại. Mọi thứ vẫn bình thường, chỉ với nó là thay đổi.


Nhi ngày ngày lẽo đẽo chạy theo anh, dùng đủ mọi cách để gây được sự chú ý, cố gắng gợi cho anh nhớ lại những kỉ niệm trước đây. . . Nhưng những gì nó nhận được chỉ là thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của anh.


Anh lúc này thật giống một tảng băng.


- Anh.


- Tránh ra.


- Mình đi ăn kem nhé?


- Không thích.


- Trước đây chỉ cần em mun đi là anh sẽ đưa em đi.


- Không nhớ.


- Đi mà, có thể anh sẽ nhớ lại.


- Phiền!


Anh bỏ đi không thèm nhìn lấy một lần.


Nó đau lắm, anh trước đây không đối xử với nó như vậy. . . .


. . .


Tan trường, anh không chờ, nó cố gắng lắm mới theo kịp anh.


Anh bước nhanh, . . .nó giả vờ ngã.


Nó đã hi vọng anh sẽ dừng chân và quay lại đỡ nó. Nhưng không, anh vẫn bước đi, bỏ mặc nó ngồi đó nhìn theo bóng anh.


Nếu là anh của trước đây chắc chắn sẽ quay lại, anh ngày xưa không vô tâm như vậy. . .


***


- Quân vẫn không nhận ra cậu sao?


- Ừ, không một chút nào. Mình không biết nên làm gì nữa, mọi thứ mình làm anh ấy đều không quan tâm, một chút ấn tượng cũng không.


- Hãy kiên nhẫn như anh ấy đã từng với cậu, hãy chịu đựng như anh ấy đã từng vì cậu.


- Mình biết chứ, mình sẽ không bỏ cuộc đâu!


- Quân vẫn không

♥ Đánh dấu trang này
«12

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Vận tốc rơi của nước mắt
» Món quà giáng sinh bất ngờ
» RỒI MỘT NGÀY ANH SẼ MỞ ĐƯỢC TRÁI TIM EM!
» Trên thế gian có hai từ ''định mệnh
» Sẽ có người thay anh yêu em
» Món quà
1234...323334»
Bài viết ngẫu nhiên