Ngay cả trong những cơn ác mộng thì cũng chưa bao giờ tôi tưởng tượng được rằng cuối cùng ngày này lại có thể xảy đến. Một kết thúc không có hậu cho câu chuyện tình của hai người vẫn còn đang yêu nhau. Trong câu chuyện ấy có một chàng trai mang trái tim yêu tha thiết, còn cô gái lại nhẫn tâm dứt áo “theo chồng bỏ cuộc chơi”, mặc dù thẳm sâu trong trái tim cô thứ tình cảm mang tên yêu thương vẫn còn rất nồng nàn.
Ngày hôm qua, em hẹn tôi ra quán cà phê quen thuộc nơi mà chỉ mới vài tháng trước em còn ôm chặt cánh tay tôi, gục đầu vào bờ vai tôi giống như một chú mèo con và ngủ ngon lành. Ngày hôm qua tôi im lặng, em cũng im lặng. Sự im lặng đáng sợ sau những chuỗi ngày dài mà tôi đã cố gắng níu kéo. Tôi mệt mỏi, chán nản, đau khổ khi biết những cố gắng ấy của mình chỉ là vô vọng mà thôi. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận thực tại phũ phàng, tôi buông tay rồi lặng lẽ đứng nhìn người con gái mà tôi hằng yêu thương bước đi về phía một người đàn ông khác đang đứng đợi.
Ngày hôm qua em rụt rè đẩy về phía tôi một tấm thiệp hồng. Tôi nhìn em, còn em lại cúi xuống nhìn chăm chăm vào tấm thiệp. Ở đó tên của em đứng cạnh tên của một người đàn ông khác chẳng phải là tôi. Em chỉ nói đúng một câu: “Cuối tuần sau anh nhớ đến chung vui với gia đình em nhé!”. Giọng em rất nhẹ còn đôi mắt thì luôn tìm cách lẩn tránh những ánh nhìn của tôi. Tôi mỉm cười, một nụ cười đầy chua chát.
Tôi hướng ánh nhìn về phía hàng cây trước mặt, từ bỏ việc dằn vặt em bằng đôi mắt của mình. Nhớ ngày mới quen nhau tôi và em vẫn thường hay chơi trò “đấu mắt”. Cô gái nhỏ của tôi chẳng bao giờ chịu thua vì theo lời em là “em đã chót có sẵn tính hiếu thắng ở trong người”. Vậy mà vẫn cô gái ấy ngày hôm qua lại không dám nhìn thẳng vào tôi. Cuộc đời thật trớ trêu, chẳng thể ngờ được sẽ có lúc tôi và em lại ngồi nói chuyện với nhau trong hoàn cảnh như thế.
Em vẫn còn yêu, đúng không? Đừng hỏi vì sao tôi lại biết được điều ấy. Tôi đọc nó từ trong ánh mắt, từ trong nụ cười gượng gạo và từ cái mím môi rất chặt để cố ngăn cho những giọt nước mắt khỏi lăn dài… Ngày xưa ai đã từng hôn trộm tôi rồi cười toe toét, ai đã từng ôm chầm lấy và nép chặt đầu mình vào ngực của tôi, chỉ vì tự hào rằng “anh là người hiểu em nhất”. Có lẽ bởi đã quá hiểu nên tôi biết rằng thẳm sâu trong trái tim ấy vẫn còn một tình yêu rất nồng nàn.
Đã có lúc tôi ước gì mình đừng hiểu em, như vậy thì tôi sẽ căm ghét, sẽ oán hận và vì thế sẽ chẳng còn mang trong mình cảm giác đau buồn giống như lúc này. Tôi biết cuộc gặp gỡ hôm qua chỉ vì em muốn được nhìn thấy người mình yêu lần cuối trước khi lên xe hoa bước về nhà chồng. Em mời tôi đến chung vui cùng gia đình, nhưng còn em, liệu em có vui vì đám cưới ấy? Tôi sẽ tôn trọng quyết định, tôn trọng con đường mà em lựa chọn. Không có đủ khả năg để đem lại cho gia đình em một cuộc sống vương giả, vậy thì lý do gì tôi lại ngăn cản, cấm đoán em đi theo người đàn ông ấy bây giờ.
Tôi chỉ buồn vì không ngờ tình yêu và sự chân thành của mình lại dễ dàng bị vứt bỏ đến thế. Giá mà tôi không dành tình cảm cho em quá nhiều thì có lẽ lúc này đây tôi đã chẳng phải đau khổ đến thế này. Là do cuộc đời phũ phàng hay tại vì tôi quá ngốc? Thứ tình cảm mà một người đã buông, chỉ còn một người chới với đưa tay cố níu thì đâu còn gọi là tình yêu.
Có lẽ bây giờ tôi nên tập trung tất cả để lo cho sự nghiệp. Chưa sao giờ khát vọng làm giàu trong con người tôi lại trỗi dậy mạnh mẽ như lúc này. Cho tới lúc chưa thành công tôi sẽ không yêu thêm bất kỳ một người con gái nào nữa. Bởi vì cái cảm giác yêu hết lòng rồi lại bị “đá” nó đau và khó chịu lắm em à. Có lẽ ngày cưới em tôi sẽ không tới dự, nhưng tôi vẫn muốn gửi lời chúc phúc đến em và người đàn ông kia. Em đã quyết định rồi thì phải cố gắng để sống thật hạnh phúc, còn tôi sẽ ở lại phía sau để nếm trải vị đắng của tình yêu chúng mình.