Pair of Vintage Old School Fru
  Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Email cuối của Jun

Email cuối của Jun

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 1427
Truyện Ngắn


“Tôi muốn Na nhìn cái này,” Trung chỉ tay vào hai bên thái dương của cậu ấy và cả sau gáy nữa, mấy chỗ đó đang dán cao Salonpas. “Na thấy chưa?Vì Na mà tôi đang bị cảm”.

“Ờ, hôm qua Trung bị ướt mà. Tôi cũng bị cảm nè. Cảm ơn Trung đã đưa tôi về,” Tôi dợm chân định bước đi.

“Na đứng lại,” Trung kéo tay tôi. “Na nói vậy rồi đi hả?”, Trung có vẻ hậm hực.

“Tôi cám ơn rồi mà, không phải Trung muốn nghe tôi nói vậy hả?”

“Trời! Đáng lẽ hôm qua Na kêu tôi vô phòng Na trú mưa thì giờ tôi đâu có bị vầy đâu,” Trung quả thật rất hậm hực.

“Ủa, kêu Trung vô? Chi vậy? Tôi là con gái mà. Kêu Trung vô phòng mới kỳ đó. Ừm ừm… Đừng nói với tôi là, Trung bực bội và kéo tôi ra đây vì chuyện tôi không cho vô phòng trú mưa nha?”

“Ừ!”, Trung ngoảnh mặt ra chỗ khác khi trả lời.

“…”

“Thì tại tôi hụt hẫng đó. Tôi đã đinh ninh là Na sẽ làm vậy mà ai dè Na để tôi đội mưa về nhà. Nhà tôi ở tít Tân Phú lận và tôi phải đội mưa cả mấy chục cây số về nhà”. Trung có chút dỗi. Khi thấy thái độ đó, tôi bỗng phì cười và cứ cười mãi cho đến khi nhận ra Trung đang ngây người nhìn tôi cười.

Sau buổi học, Trung rủ tôi đi uống nước chanh nóng và tôi đã đồng ý như một lời cảm ơn. Đây chính là khởi đầu cho tình bạn của chúng tôi.

Sau này, tôi được biết thêm về nguyên nhân chính khiến cho Trung giận tôi vì một việc rất chi là cỏn con như vậy. Jun, cậu có nhớ tôi đã nói Trung ngồi sau tôi gần ba tháng mà tôi không biết không? Trước đó, Trung nghe được mấy cô bạn cùng lớp nói về một đứa con gái – là tôi đây – một đứa cực kỳ khác người. Vì thế Trung tò mò và cố tình ngồi sau tôi một thời gian. Rồi sau đó Trung nhận ra tôi không hề nhận thấy có kẻ ngồi sau mỗi khi tôi đến lớp thì cậu ấy tò mò thật sự. Trung còn cố tình xuất hiện trước mặt tôi nhiều lần khác nhưng tôi không hề nhận ra sự trùng hợp cố ý mà luôn bơ đẹp cậu ấy. Còn buổi chiều mưa Trung đưa tôi về, cậu ấy đã chạy xe ngang qua tôi một lần trước khi quay lại và giúp đỡ tôi. Lúc chạy ngang, Trung thoáng thấy cái áo khoác đen to sụ cùng cái ba lô vàng chóe và lập tức nhận ra ngay cái con bé dở hơi mà cậu ấy đã tốn cả đống thời gian gây sự chú ý nhưng vô vọng. Vì thế mà, Trung đã hy vọng đó là một cái cớ để kết bạn với tôi và đinh ninh rằng tôi sẽ mời cậu ấy vô phòng trú mưa.

Cho dù mọi chuyện không theo đúng ý thì Trung cũng đã thành công khi khiến tôi nhận ra sự tồn tại của cậu ấy. Không những thế, chàng trai rảnh rỗi này còn làm nhiều việc phiền toái hơn để đóng một vai trò trong cuộc sống sinh viên của tôi. Những việc Trung đã làm, tôi sẽ kể cho cậu nghe vào email sắp tới nhé! Tôi đã rất đói rồi.

Bye cậu và nhớ gởi cho tôi vài tấm hình của cháu cậu nhé Jun!

Na.

***

Thành phố Hồ Chí Minh

Gởi Jun!

Tôi vừa từ Vũng Tàu về Thành phố Hồ Chí Minh. Tuy rất buồn ngủ nhưng tôi sẽ trả lời mail cho cậu trước, vì dường như cậu là một kẻ tò mò khủng khiếp!

Tôi đã xem hình của cháu cậu. Nó là một em bé rất kháu. Nếu sau này có con, tôi cũng muốn có một bé gái như vậy. Hãy trở thành một người cậu tuyệt vời nhé Jun! Tôi quả thật rất ghen tỵ với cậu.

Jun à, giờ không phải là quá sớm để hỏi về tình cảm của tôi và Trung sao? Chúng ta mới chỉ ở phần đầu câu chuyện. Tuy nhiên, vì cậu đã hỏi nên tôi sẽ trả lời. Tôi và Trung chỉ là bạn cho đến lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy. Và đó là phần sau của câu chuyện mà tôi đang kể. Cậu chẳng thể nhảy cóc cả một quãng thời gian đến năm tháng sau được. Vì trong năm tháng đó, có nhiều điều đã xảy ra và cậu sẽ chắc chắn muốn biết là cuối cùng tôi đã thay đổi như thế nào mà.

Còn về vẻ ngoài của Trung, cậu muốn biết tôi đánh giá sao ư? Tôi không biết diễn tả làm sao khi cậu lại cho rằng Trung là một anh chàng điển trai và ga lăng. Như tôi đã nói ở email trước, tôi không muốn làm cậu thất vọng.

Trung không điển trai, Jun à!

Trung có một mái tóc được cắt rất hợp với khuôn mặt vì nó làm nổi bật những đường nét của cậu ấy. Điểm làm tôi thích nhất ở mái tóc của Trung là cậu ấy không bao giờ dùng keo vuốt tóc. Tụi con trai rất khoái dùng keo để vuốt tóc dựng đứng như lông nhím nhưng Trung thì không. Còn điểm tôi thích nhất trên khuôn mặt của Trung là nụ cười. Khi Trung cười, khuôn mặt của cậu ấy rất rạng rỡ.

Về tính cách, Trung ga lăng – có lẽ vậy.

Nhưng chẳng thể gọi Trung người đàn ông lý tưởng được vì cậu ấy dở dở hâm hâm. Trung rất nóng tính và mỗi khi nổi nóng thì chẳng thể kiềm chế được. Đôi lúc lại rất trẻ con. Có thể vì một chuyện nhỏ nhặt, Trung lại cố chấp và giận dỗi. Nhưng bù lại, Trung rất tốt bụng và ấm áp. Cậu ấy là tuýp người sống thiên về tình cảm. Tôi đã từng thấy Trung buồn rũ rượi nguyên một tuần sau khi con chó tên là Xù của cậu ấy chết vì hóc xương.

Trung có tính cách đối lập với tôi vì tôi lúc nào cũng bàng quan và thờ ơ với thế sự.

Ở trường đại học của tôi, sinh viên hoạt động và học tập theo từng nhóm trong lớp. Nhóm học tập của Trung khá nổi. Thành viên trong nhóm ấy thì toàn là trai xinh gái đẹp, con cái của những gia đình giàu có. Nhưng cậu ấy lại đòi gia nhập vào nhóm học tập của tôi – một nhóm toàn những kẻ bị các nhóm khác “bỏ rơi”. Theo tôi biết, thì lớp nào cũng có một nhóm toàn những kẻ thất bại như thế.

Nhóm tôi có một bạn trai suốt ngày đi làm thêm. Vì gia cảnh khó khăn nên cậu ấy phải tự trang trải việc học một mình. Vừa làm vừa học nên cậu ấy không có thời gian kết bạn ở lớp. Giờ thì cậu ấy đang là trưởng nhóm bán hàng của một tập đoàn lớn. Một bạn trai khác trong nhóm có bố là giám đốc một công ty nhỏ. Nhưng vì có mâu thuẫn với mẹ kế nên cậu ấy thuê nhà sống một mình. Cậu ấy tham gia một băng đua xe và nghe nói từng có lần bị cảnh sát tóm. Sau khi tốt nghiệp cậu ấy đi phượt khắp nước và làm từ thiện ở những nơi cậu ấy tới. Trong nhóm tôi còn có một cô gái rất hiền lành, suốt ngày đắm chìm trong mấy bộ phim sướt mướt của Hàn Quốc và hiện đang nối nghiệp cha mẹ làm chủ vựa trái cây ở tỉnh Tiền Giang. Thành viên cuối cùng là tôi. Thêm Trung nữa thì nhóm có tất thảy năm người. Tôi không hiểu lý do Trung gia nhập. Vào một ngày, đột nhiên cậu ấy đề nghị như vậy. Những thành viên kia thì chẳng quan tâm ai vào ai ra, vì tụi nó chỉ có mặt cho đủ quân số thôi chứ thật ra người làm tất cả các bài tập chung và tiểu luận là tôi đây – kẻ luôn luôn thích làm việc một mình.

Trung chính thức gia nhập nhóm học tập của tôi và từ đó, tôi có thêm một kẻ thích ý kiến ý cò mỗi khi có bài tập thảo luận. Khỏi nói tôi đã phiền lòng như thế nào, nhất là mỗi khi họp nhóm – thật ra là chỉ có hai đứa chúng tôi họp nhóm – cậu ấy lại lôi tôi đến mấy quán trà sữa trong khu vực làng Đại học.

Tôi nhớ lần đầu tiên đến một quán trà sữa, Trung đã mắt tròn mắt dẹt khi thấy tôi gọi cà phê đen không đường. Và tôi đã rất bực mình vì cái cách cậu ấy biểu cảm. Ở Việt Nam, một cô gái trẻ không nên gọi cà phê đen không đường trong khi người con trai đi cùng gọi sinh tố bơ.

Đối với Trung, có lẽ là thành viên cùng nhóm học tập với tôi chưa đủ nên một ngày nọ, cậu ấy đã yêu cầu tôi làm tình nguyện viên ở câu lạc bộ từ thiện của cậu ấy – tên câu lạc bộ là Nguyện Ước Xanh. Tôi chắc chắn sẽ từ chối nếu như cậu ấy không trưng ra bức ảnh chụp lén lúc tôi đang ngủ gật trên lớp với nước dãi chảy đầy miệng. Trung là một người rất đáng sợ, đặc biệt ở khoản bằng mọi cách bắt người khác phải nghe lời mình. Vì thế, tôi đã đi làm tình nguyện viên cùng Trung mà không hề tình nguyện một chút nào. Câu lạc bộ mà chúng tôi tham gia thường xuyên tổ chức các hoạt động phát thức ăn miễn phí tại một bệnh viện nhi và các hoạt động thiện nguyện khác. Bây giờ đôi khi tôi vẫn tham gia hoạt động của câu lạc bộ, tất nhiên là hoàn toàn tình nguyện.

Trung tiếp tục can thiệp vào đời sống sinh viên của tôi. Tôi vốn rất ghét các hoạt động đoàn thể, ấy vậy mà Trung đã lén lút đăng ký tên tôi làm đại diện lớp tham dự ở hạng mục thi nấu ăn ở Lễ hội mừng thành lập trường. Thật kinh khủng! Ý tôi không phải là món ăn tôi đã nấu mà là việc phải đứng giữa hàng trăm con mắt nhòm ngó và nấu ăn cho ban giám khảo đến mười người. Cuối cùng mọi chuyện cũng suôn sẻ và tôi đoạt giải nhì. Đó là lần đầu tiên tôi tham dự một cuộc thi và cũng là lần đầu tiên được nhận giải vì sự cố gắng của mình.

Cậu có thắc mắc vì sao Trung đăng ký tên tôi ở mục nấu ăn mà không phải một trò chơi khác không? Nguyên do là một lần tình cờ, vào một ngày có giờ học cả sáng và chiều, tôi mang theo cơm hộp tự mình làm cho bữa trưa. Trung đã ăn hết hộp cơm mà không cho tôi biết và phát hiện ra tôi là một đầu bếp khá. Nhưng từ đó, tôi không bao giờ tự làm cơm đem theo nữa. Về sau, tôi đã rất hối tiếc về sự ích kỷ của mình. Tôi luôn nghĩ, “giá như mình làm cho cậu ấy ăn nhiều hơn một bữa”.

Tôi muốn kể cho cậu nhiều hơn nhưng cái giường đang vẫy gọi và tôi không nghĩ mình có thể từ chối nó thêm nữa. Tôi buồn ngủ lắm rồi!

Bye cậu!

Na.

***

Thành phố Hồ Chí Minh

Gởi Jun!

Tôi lại tranh thủ giờ nghỉ trưa để email cho cậu và tiếp tục câu chuyện còn dang dở.

Trung đã bước vào cuộc đời của tôi tự nhiên như vậy và khiến cho sự hiện diện của cậu ấy quen thuộc với tôi đến nỗi tôi đã quên mất trước kia tôi luôn có một mình. Nhưng một lần nữa, tôi muốn nói – mọi việc xảy ra đều có lý do cả, Jun à.

Một trong những điều tuyệt vời của thời gian là làm cho con người trưởng thành cùng với nó – dù cho họ đã trải qua một hạnh phúc lớn lao hay một chuyện thật kinh khủng. Tôi cũng vậy. Thời gian làm bạn với Trung đã cho tôi những trải nghiệm tôi chưa từng có và khiến tôi trưởng thành hơn. Sau tất cả, tôi nhận ra lý do cho sự gặp gỡ giữa tôi và cậu ấy.

Trung trở thành bạn của tôi và can thiệp vào nhiều việc của tôi. Tuy vậy, cậu ấy không thay đổi tính cách hay sở thích của tôi. Ngày hôm nay, tôi vẫn thích cà phê đen không đường. Tôi vẫn giữ thói quen đọc nhiều sách. Tôi vẫn thích dạo phố một mình. Trung tôn trọng những gì thuộc về tôi và điều này càng khiến cho cậu ấy tuyệt vời hơn. Trung đã mang lại cho tôi một điều gì đó khác, rất khác mà tôi chưa bao giờ nhận ra cho dù nó vẫn luôn tồn tại bên cạnh tôi.

Đã được năm tháng. Tôi dần chấp nhận sự có mặt của Trung tuy đôi lúc vẫn cho rằng cậu ấy thật phiền nhiễu. Tôi tham gia nhiều hoạt động hơn. Nhờ vậy tôi được những bạn bè trong lớp chấp nhận hơn và đôi lần tôi còn vẽ áp phích và banner cho các hoạt động đoàn thể. Tôi vẽ khá đẹp nhưng được người khác nhìn nhận khả năng thì vẫn tốt hơn là mỗi mình tự hào. Tôi còn học thêm anh văn và thành tích học tập cũng được cải thiện.

Kết thúc năm III, vào một buổi tối, lớp tôi tổ chức một bữa tiệc gọi là “tạm chia tay trong kỳ nghỉ hè”. Trung và tôi cùng tham dự. Tôi đã rất vui vẻ. Tôi có uống một ít bia. Nhưng trái với sự vui vẻ của tôi thì Trung có vẻ khá bồn chồn. Sau khi tiệc tàn, Trung đưa tôi về. Đến đầu ngõ, tôi chào tạm biệt Trung và dợm quay người
♥ Đánh dấu trang này
«12

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Vận tốc rơi của nước mắt
» Món quà giáng sinh bất ngờ
» RỒI MỘT NGÀY ANH SẼ MỞ ĐƯỢC TRÁI TIM EM!
» Trên thế gian có hai từ ''định mệnh
» Sẽ có người thay anh yêu em
» Món quà
1234...323334»
Bài viết ngẫu nhiên
» Dành cho anh (Just for you)
» Email cuối của Jun