pacman, rainbows, and roller s
  Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Anh thích nhất là người mình thương nói thương mình

Anh thích nhất là người mình thương nói thương mình

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 1281
Truyện Ngắn

 


Bầu không khí lạnh lạnh khi trời chiều đổ xuống của vùng cao nguyên, khiến tâm trạng khó chịu của tôi sáng giờ càng thêm bức bối. Tôi hơi so vai rồi không hiểu sao lại thở dài. Thuốc hôm nay đắng hơn mọi hôm, có phải vì không phải Ngôn Hảo chăm cho tôi uống ?


 


Chú Tư Già, người giúp việc lớn tuổi vui vẻ, cũng ân cần chu đáo khi mang thuốc cho tôi, nhưng ngặt một nỗi, chú ấy không dùng máy tính bảng để nói chuyện với tôi. Chú ngồi đối diện và hỏi chuyện tôi bằng những câu hỏi theo kiểu gật lắc. Đến bây giờ tôi mới nhớ làm sao câu nói của Ngôn hảo đêm hôm nào...


"Đồ ngốc, tôi sợ anh cảm thấy tủi thân rồi ấm ức thêm thôi, nói thì cùng nói, không thì cùng gõ, người nói người gõ, khập khiễng vậy, tôi không thích "


 


Bây giờ ngồi vừa tự mình cố nuốt chén thuốc đắng nghét, không có viên kẹo vị dâu kèm theo sau đó như mỗi ngày, rồi gật lắc một cách uể oải trước những câu hỏi thăm đầy thịnh tình của chú Tư Già. Tôi không biết nỗi niềm trong mình, gọi là nỗi tủi thân như là Ngôn Hảo nói, hay là nỗi nhớ chính người con gái đó?


 


Buổi tối, tôi cứ trằn trọn không ngủ được. Tôi không nghĩ về một bóng hình đầy khúc mắc của quá khứ là Basti, cũng chẳng còn bận tâm và lo lắng cho người yêu hiện tại là Thu Thảo. Đầu óc của tôi bắt đầu chỉ nhớ vẻ lạnh lùng nhưng sắc sảo của Ngôn Hảo mà thôi. Tự nhiên tôi nhớ đến một câu trong truyện kiếm hiệp,"trong hồ lô nhà ngươi bán thuốc gì? . Tôi tự hỏi, chén thuốc mỗi ngày,có phải bỏ ít nhiều những hạt nhớ nhung...


 


Một cách không thể dứt ra, tôi cứ nghĩ về cô gái vốn dĩ mình vẫn chưa biết gì ngoài, ngoài một cái tên, một khuôn mặt xinh xắn mà vẻ hiền lành-hung dữ đan xen khó đoán như những chén thuốc đắng nghét kèm theo viên kẹo vị dâu ngọt ngào.


 


Đến chiều ngày hôm sau, Ngôn Hảo vẫn chưa về. Chú Tư Già lo lắng đi ra đi vô không yên.Tôi cũng lo lắng, không đủ sức để đi nhiều như chú,nhưng lửa lòng tôi cũng như thiêu đốt . Tôi mượn giây viết và viết vài chữ cho chú:


"Gọi điện thoại cô ây không bắt máy hả chú?


 


Chú Tư Già quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt tròn xoe, pha chút gì đó ngạc nhiên đến khó chịu. Một ánh nhìn khó hiểu. Rồi chú lặng lẽ lắc đầu và quay đi. Chú Tư cùng một số người làm công khác đi ra thị trấnn tìm cô chủ của mình. Tôi định xin đi, nhưng phát hiện ra hai đầu gối của mình bắt đầu đau lại và thật ra tôi vẫn còn di chuyển rất chậm. Tôi không muốn làm gánh nặng thêm cho mọi người.


 


Tôi đành gói sự sót ruột của mình vào cái dáng ngồi thất thểu trên bậc tam cấp, thả ánh mắt dõi nhìn về phía ngõ vào trang trại. Và cứ thế, tôi...ngủ gục hồi nào không hay.


 


Khi tôi thức dậy thì thấy mình đã được khoác thêm một chiếc áo. Và...Ngôn Hảo đã về từ lúc nào, khuôn mặt có vẻ cũng hơi mệt và đang thiếp đi bên thềm cửa giống tôi.


_Ngôn..Hảo...


 


Một cách bất ngờ , cuống họng tôi phát ra được những âm tiếng có nghĩa đầu tiên suốt gần một tháng. Nhưng sau hai từ đó, tất cả lại trở lại như cũ, tôi không nói thêm được lời nào khác. Có những ngày tôi từng nghĩ, khi lấy lại được giọng nói, tôi sẽ gọi tên ai trước,là Basti ngọt ngào của những dòng tin nhắn hay Thu Thảo của những đam mê cháy bỏng? Nào ngờ...


 


Ngôn Hảo tỉnh dậy, nghe tôi gọi , cô ấy cũng hơi bất ngờ. Nhưng rồi thấy vẻ lắp bắp của tôi, biết là tôi chỉ có thể làm đến thế, cô nở một nụ cười dịu ngọt rồi đưa máy tính bảng cho tôi.


 


"cô đi đâu thế, mọi người đi tìm cô, cô có gặp không ?"


"không, hèn chi về nãy giờ không thấy ai hết "


"mà  cô đi đâu vậy, có biết là tôi lo không , sao không gọi điện về báo..."


"Tôi đi chơi với trai , được chưa, vậy có cần báo cho anh không ?


Tôi xụ mặt xuống hệt như một đứa trẻ vừa rơi một que kem,như một người nội trợ mất sổ gạo trong thời bao cấp, như một người đàn ông vừa nhận câu khước từ...


"Tôi giỡn thôi, anh đừng có làm mặt đưa đám vậy, tôi bị kẹt ngoài thị trấn vì cái này nè.."


 


Đưa tôi xem xong, Ngôn Hảo mở một đoạn tin cho tôi coi.


 


Thì ra người ta phong tỏa một số con đường ra khỏi thị trấn để vây bắt một đám người liên quan đến một vụ tấn công và cố tình gây thương tích cách đây chưa lâu. Và không khó để tôi nhận ra đó là vụ án tấn công thân chủ tôi. Bài báo đưa tin là đám giang hồ đó đã bị tóm gọn và thân chủ của tôi may mắn không nguy hiểm đến tính mạng. 


"Cô bị kẹt ở ngoài đó vì người ta phong tỏa bắt tội phạm hả?"


Ngôn Hảo gật nhẹ đầu.


"Mà hồi nãy anh gọi được tên tôi rồi, chắc vài bữa anh sẽ lấy lại được giọng nói của mình thôi ."


"Vậy hả? Ngôn Hảo trị bệnh hay quá. Mà lỡ không nói được nữa, thì tôi gõ máy tính bảng với cô là được rồi ?"


Ngôn Hảo trừng mắt nhìn tôi.


"Bậy bạ cái miệng "


 


Chợt ,tôi phát hiện ra đêm nay là một đêm trăng tròn. Ánh trăng lung linh chiếu sáng thảm cỏ mượt mà tạo nên một không khí thật lãng mạn.


Chợt, từ chiếc mấy tính bảng của mình, Ngôn Hảo mở một đoạn nhạc dịu dàng nhưng làm lòng người xao xuyến.


Chợt, tôi không hiểu làm sao,mình lại bước lại gần với đôi chân chưa hề khỏe hẳn, đưa tay nắm bàn tay thanh mảnh cảu Ngôn Hảo và dìu cô ấy một điệu nhảy tình tứ. Ngôn Hảo để yên cho tôi làm tất cả. Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt tôi như đốt cháy hết bao nhiêu vời xa khoảng cách..


Chợt là tình yêu...


 


Nhưng rồi mọi thứ chợt dừng lại khi tiếng râm ran của đoàn người tìm kiếm trở về.


Chú Từ Già vừa mừng vừa nức nở tìm được cô chủ của mình. Còn tôi, tôi vừa đánh mất một khoảnh khắc hay tìm thấy cả cuộc đời ?


**********************************


LỜI KỂ CỦA CHÚ TƯ GIÀ.


 


Sau buổi tối hôm đó, chàng trai ấy và cô chủ của Già này càng lúc càng thân thiết khăng khít nhau hơn. Già vừa mừng vừa lo. Già mừng vì sau chừng đó thời gian lặng lẽ, Già mới lại thấy cô chủ vui vẻ như vậy, mới thấy nụ cười của cô chủ tươi tắn tự nhiên như vậy. Nhưng cuộc đời cô chủ của Già đã có quá nhiều bất hạnh, và những vệt buồn từ năm tháng cũ vẫn cứ treo lơ lửng khiến Già không khỏi băn khoăn.


 


Có lần Già hỏi thử ý cô chủ thế nào. Cô chủ cười một cái rồi khẽ lắc đầu. Cái lắc đầu ấy khiến Già biết chính cô chủ nhỏ đáng thương của Già vốn cũng tự nhìn thấy một điều u ám trước mắt. Chỉ là trái tim người con gái dù tỉnh táo và cố dùng lí trí bảo vệ tới đâu,cũng có những phút u mê khi tình yêu lên tiếng. Già bảo, cô chủ phải biết dừng lại đúng lúc, đừng để tổn thương mình như lần trước... Cô chủ khẽ gật đầu.


 


Nhiều lần Già muốn ngăn chàng trai ấy lại gần cô chủ, nhưng rồi lại thôi, cô chủ ở bên anh ta, cô chủ vui theo kiểu Già chưa từng bao giờ thấy.


 


Nhưng rồi,chàng trai hồi phục lại hết sức khỏe lẫn giọng nói của mình và cũng nhận được lệnh triệu tập để làm nhân chứng cho vụ án gây thương tích. 


 


Buổi sáng hôm ấy, cô chủ ngồi cùng Già trên phòng. Già cố nói những điều vui vẻ cho cô chủ vui. Nhưng giấy phút chia xa đang đi tới, khiến cô chủ chẳng để ý đến Già.


 


Chợt, dưới thảm cỏ xanh mướt, chàng trai gọi vọng lên với tất cả sự tha thiết.


_Ngôn Hảo, em ra đây đi.


Cô chủ đứng bật dậy, chạy ra khung cửa sổ, nhìn chàng trai đứng phía dưới với một bó hoa trên tay.


_Tặng em nè!  lát anh đi rồi..nhưng anh có điều này muốn nói với em...


...


_Ngôn Hảo, anh biết chuyện này  thật khó tin, nhưng mà thời gain vừa qua, anh thật sự rất vui khi ở đây và hình như anh từ biết ơn em , ghét em, rồi chuyển qua cần em, thích em và thường em mất rồi...


...


Chàng trai nói đến đây thì cô chủ không còn can đảm nhìn vào đôi mắt đó nữa. Cô chủ quay vào trong phòng , nước mắt bắt đầu rơi.Già nhìn mà xót xa khôn tả.


_Ngôn Hảo à, em cũng thương anh mà , đúng không ?


...


_Ngôn Hảo à, nếu em thật sự thương anh, thì đừng dối lòng mình nữa, quay lại và nói thương anh đi...


...


_nói thương anh đi...


 


Chàng trai ấy cứ lập đi lập lại một điều mà cô chủ tội nghiệp của Già không sao làm được. Cô chủ cứ đứng đó,nước mắt ngắn dài không biết đã rơi xuống bao nhiêu. Già định chạy ra bảo chàng trai ấy hãy đi đi, bao nhiêu đó đủ rồi, nhưng cô chủ đưa tay ngăn Già lại. Có lẽ cô chủ biết, không bao lâu nữa, với sự im lặng trường diễn của mình, chàng trai ấy sẽ ra đi và biến mất như chưa từng xuất hiện...


 


Và cứ thế,chàng trai chỉ nhận được tấm lưng lạnh lùng lùng tuyệt không một cử động cho đáp án của lời tỏ tình. Chàng trai thất thểu quay đi khi hoàng hôn đã tím ngắt cả chân trời. Cao nguyên như chưa bao giờ lạnh đến thế.


 


Và thêm một lần, Già thấy cô chủ mình đau đớn trong câm lặng.Thêm một lần, Già thấy chiếc ôm dành cho cô chủ bé nhỏ của mình lại trở nên chật chội , thiếu thốn và bất lực đến thế. Cô cứ khóc và ngủ lịm lúc nào không hay trong vòng tay Già...


 


Chàng trai ấy sẽ không bao giờ biết nỗi đau khổ của cô chủ. Rằng một người câm thì làm sao có thể nói thương anh ta như là anh ta muốn. Chàng trai ấy cũng sẽ không bao giờ hiểu vết thương anh ta gây ra sâu xoáy đến cỡ nào, vì đó là một vết đâm hằn lên một vết thương cũ.


 


Nhưng Già cũng không hề biết rằng, có một sự thật khác còn kinh khủng hơn thế nữa.


 


Cách sau đó khoảng nửa năm, Già gặp lại chàng trai ấy tại thị trấn một cách tình cờ. Thì ra anh ta  vẫn xuất hiện quanh trang trại để lén nhìn cô chủ của Già, cho đến cách đây hai hôm, cô chủ chính thức đi nước ngoài để du học. Già không hiểu sao khi gặp chàng trai ấy đang ủ dột bên ly bia cối, Già lại mất hết cái gọi là tức tối trách móc. 


Hơn thế, Già mang hết mối tình đầu của cô chủ kể cho anh ta nghe. và dĩ nhiên, Già kể luôn cả chuyện cô chủ của Già từ năm mười tuổi ,sau một lần ăn nhầm nấm độc đã vĩnh viễn mất đi giọng nói.


 


Già kể anh nghe về mối tình đầu quen qua mạng của cô chủ... Anh đặt ly bia xuống nhìn Già như thể nhìn một sinh vật lạ.


 


Già kể anh nghe về cách cô chủ yêu thương. Vì không có giọng nói  để truyền tải tình cảm, nên những tin nhắn quan tâm mỗi ngày trở thành một cứu cánh cho cuộc tình mà cô chủ rất mực trân quý. Cô chủ luôn tìm cách gửi những điều ngọt ngào nhất vào từng dòng tin... Đôi mắt anh như trải rộng một mặt hồ ký ức...


 


Già kể anh nghe về những hoang mang lo lắng của cô chủ khi biết mối tình đầu làm nghề bảo an, nguy hiểm luôn rình rập.Vậy nên mỗi buổi sáng cô chủ luôn nhắn cho mối tình đầu " Anh nhớ bảo trọng nghe anh "... Anh lập lại từng từ với đôi môi run rẫy

♥ Đánh dấu trang này
«123

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Vận tốc rơi của nước mắt
» Món quà giáng sinh bất ngờ
» RỒI MỘT NGÀY ANH SẼ MỞ ĐƯỢC TRÁI TIM EM!
» Trên thế gian có hai từ ''định mệnh
» Sẽ có người thay anh yêu em
» Món quà
1234...323334»
Bài viết ngẫu nhiên
» Điểm dừng yêu thương
» Một chuyện hẹn hò
» Chạm tay vào yêu thương
» Cho phép em được yêu chị nhé
» Đơn Phương Một Mùa Thu Lạnh
» Có Một Khoảng Cách Trong Mưa
1234...111213»