![]() | Anh thích nhất là người mình thương nói thương mìnhAdmin 1289Truyện Ngắn |
"Nhảy với em nhé?"
Em gõ vào màn hình điện thoại.
Tôi nhanh chóng gật đầu . Và vũ điệu tại hành lang đêm ấy khi thoảng vẫn lọt vào giấc mơ của tôi dù sau này, có khi tôi đã quên mất sự tồn tại của em trong cuộc sống của mình.
Đêm đó, những thắc mắc về em, về sự xuất hiện của em, tôi không kịp hỏi. Khi bản nhạc kết thúc, em nói cần vào nhà vệ sinh để trang điểm lại. Nhưng rồi em không xuất hiện nữa.
Em nhắn tin.
"em là cô bé lọ lem, về trễ thì chiếc xe sẽ biến mất, xin lỗi anh nhé, bạch mã thư sinh của em, anh nhớ bảo trọng nghe anh."
"Em đang làm anh tự hỏi, cái hành lang này có phải đi ra từ một giấc mơ không đó"
"Giấc mơ luôn chứa điều đẹp đẽ, không phải em đủ đẹp trong mắt anh để được lọt vào giấc mơ sao?"
"Em làm anh bất ngờ quá, anh vui lắm..."
"Thương anh quá, có vậy mà sụt sùi ùi"
"Anh cũng thương em..."
Hết phiên gác từ lâu nhưng tôi đứng hoài ở hành lang đó, cảm giác ngọt ngào còn mãi trên những giác quan...
Tự nhiên tối nay giấc mơ về hành lang đó lại trở về trong tôi. Giấc mơ tạo ra từ ký ức về lần gặp duy nhất của tôi với Basti. Điều đó khiến nỗi đau thể xác lẫn cảm giác chán chường vì mất đi giọng nói với cái cổ họng gần như tê liệt, tạm thời thoát khỏi dòng suy nghĩ u ám của tôi.
Lúc đầu tôi chưa hiểu sao những điều đã lui sâu vào quá khứ, những điều tôi không còn nghĩ đến trong suốt một thời gian sau khi giả biệt người con gái thần bí ấy, nhất là khi đời tôi xuất hiện một cô gái khác , đúng với những gì tôi muốn. Nhưng rồi tôi nhận ra tối nay tôi nằm mơ thấy câu chuyện cũ đó, là vì Ngôn Hảo. Hai ngày liên tiếp, Ngôn Hảo chấm dứt giao tiếp với tôi bằng ánh mắt, cô ấy dùng chiếc máy tính bảng của mình , mở phần mềm soạn thảo văn bản và trò chuyện với tôi.
"anh tên gì"
"Phúc, cô tên Ngôn Hảo, phải không"
"sao anh biết"
"Tôi nghe mọi người gọi thôi"
"anh thấy sao rồi "
"Cũng đỡ nhiều rồi, mà sao tôi vẫn không nói được "
"Hai dây thanh âm của anh phù nề và nhiễm trùng nữa, anh phải kiên nhẫn"
"nhưng mà không nói được, có cái gì đó ấm ức lắm"
"nỗi ấm ức của anh thì có đáng là gì đâu, đồ yếu đuối, ngoài kia còn bao nhiều người khổ sở hơn anh kìa "
Ngôn Hảo gõ xong đưa tôi đọc rồi chẳng buồn để ý tôi có muốn trả lời không mà đứng dậy quay đi. Tôi dùng hết sức đập tay vào thành giường để tạo ra âm thanh gây chú ý.Ngôn Hảo quay lại nhìn tôi , rồi đưa máy tính bảng cho tôi.
"Tôi không nói được thôi, hà cớ gì cô cũng không thèm nói, tôi không nói được chứ đâu có bị điếc"
Đọc xong, Ngôn Hảo cười khảy một cái , rồi đưa tay vỗ vào trán tôi một cái, rõ đau,
"Đồ ngốc, tôi sợ anh cảm thấy tủi thân rồi ấm ức thêm thôi, nói thì cùng nói, không thì cùng gõ, người nói người gõ, khập khiễng vậy, tôi không thích "
Ngôn Hảo vẫn giữ vẻ lạnh lùng khi trò chuyện qua những dòng chữ với tôi. Thỉnh thoảng lại có vài câu và hành động thô lỗ. Không hiểu sao từ những điều xù xì của một cô gái cộc cằn hung dữ lại là đoạn mồi vào giấc mơ dịu dàng mà chủ nhân là một hình bóng yêu kiều từ quá khứ ?
Phải chăng vì những viên kẹo vị dâu mấy ngày nay Ngôn Hảo để lại sau chén thuốc đắng cho tôi, như là một bước đệm ngọt ngào?
*****************************
Những ngày nằm dưỡng thương khi đầu óc đã tỉnh táo, tôi thấy thời gian như đeo xích trôi đi một cách chậm chạp. Và những ngày này cũng là những ngày mà tự nhiên những điều liên quan đến Basti lại xuất hiện trong suy nghĩ, rồi len vào giấc mơ mỗi tối của tôi nhiều đến vậy.
Chỉ có những phút Ngôn Hảo và chiếc máy tính bảng của cô ấy hiện diện, thì Basti mới tạm thời rời khỏi dòng suy nghĩ của tôi.
"công nhận thuốc của cô hay thiệt, tôi thấy tay chân có sức lại rồi "
"Anh đang xỏ xiêng tôi đó hả?"
"Đâu có đâu, sao cô cứ nghĩ xấu cho tôi vậy?"
"Chứ anh có chỗ nào tốt để tôi không nghĩ xấu"
Tôi nhăn mặt nhìn Ngôn Hảo vẻ hờn trách, chẳng thèm nhận máy tính bảng từ tay cô. Ngôn Hảo nhận ra ngay vẻ giận dỗi của tôi, nhưng cô ấy chẳng thèm dỗ dành, cười mỉm một cái rồi quay đi. Tôi lại phải đập tay vào thành giường để gây sự chú ý.
Ngôn Hảo quay lại nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt , vừa thách thức. Ánh mắt này gợi lên một chút gì đó thân thuộc.
"Gì?"
"ừ , tôi xấu vậy sao cô cứu tôi làm gì ?"
"tôi cứu rồi mới biết anh xấu như vậy, uống thuốc mà ngày nào cũng bắt tôi làm người xấu, không phải vậy anh đủ xấu để tôi không thể nghĩ tốt cho anh hả"
"hihi, tôi không nghĩ là cô biết nói đùa như vậy đó "
Ngôn Hảo mỉm cười một cái. Chả hiểu sao hôm nay những nụ cười cuả cô ấy thật tươi tắn.
"sao anh nhìn tôi hoài vậy ?"
"Thì ra cô cười cũng đẹp quá"
"Anh ngủ đi"
Tôi không hiểu mình vừa nói gì sai mà lần này Ngôn Hảo bỏ đi một mạch sau lời chúc ngủ ngon mà phần dằn mặt nhiều hơn là phần chúc.
Là tôi nói gì không phải hay là con gái luôn khó hiểu như vậy ? Ngôn Hảo bỏ đi, để mình tôi ở lại. Và Basti quay về trong tâm tưởng của tôi.
Basti cũng từng rời bỏ tôi đi,để lại nhiều dấu hỏi không bao giờ có lời đáp.
Những tháng ngày ngọt ngào với những tin nhắn quan tâm, yêu thương đó tưởng như sẽ kéo dài đến vô tận. Nhưng Basti quá thần bí khiến khi tôi bắt đầu muốn có một cảm giác chắc chắn hơn với em thì thứ em mang lại chỉ là lúc tỏ lúc mờ trong sự hoang mang.
Một đêm, em nhắn tin cho tôi nói là em đang buồn quá. Tôi gọi điện cho em, như bao lần em không bắt máy. Tôi gửi em những tin nhắn chuyện trò, hỏi thăm. Em cảm thấy đỡ buồn một chút, nhưng rõ ràng em vẫn còn đầy sầu muộn. Tôi liền tìm cách làm em vui với một truyện cười.
" Đố em nha, có một thằng mù và một thằng câm đi siêu thị.Thằng câm muốn người ta bán cho nó một chai dầu gội đầu, nên nó đưa tay chỉ chỉ vô cái đầu rồi chà chà gội gội, vậy là người ta bán cho nó một chai dầu gội đầu, vậy đố em thằng mù muốn mua một chai sữa tắm thì làm sao?"
....
"em không biết hả, thua đi, anh trả lời cho.."
...
Em im lặng suốt hai ngày sau đó, dù tôi gửi bao nhiêu tin nhắn, gọi điện bao nhiêu lần. Cảm giác lo lắng đốt cháy tôi trong tận cùng sự bức bối. Hai ngày đó dài như thế kỷ, tôi không làm được gì ngoại trừ suy nghĩ đến em. Và ánh sáng chỉ trở lại khi tin nhắn đầu ngày kèm với câu "anh nhớ bảo trọng nghe anh" gọi tôi dậy vào ngày tiếp theo.
Tôi cố hỏi chuyện gì, nhưng em lãng tránh. Em nói giờ em vui rồi, đừng nói chuyện buồn nữa.
Em lại quan tâm yêu thương tôi bằng những tin nhắn.Những phiên gác của tôi vì thế mà bớt đi những nhọc nhằn. Rồi những lúc ngồi nghĩ, tôi luôn có điều để chờ đợi khi mở điện thoại ra. Những ngày tháng đó, tôi đã cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.
"em lên bưu cục nhận quà của anh chưa ?"
"hihi, áo đẹp quá anh, thương anh nhiều lắm"
"đẹp nhưng vừa không em "
" vừa mà, em thích lắm"
"sao em không cho anh địa chỉ nhà em, để anh gửi thẳng tới cho tiện.Mắc công em..."
"hihi, tại em chưa có chỗ ở cố định, khi nào có em sẽ gửi cho anh mà"
"anh chỉ sợ em trốn anh thôi"
"thôi mà, em không có vậy đâu, đừng buồn mà, anh thích gì...em thưởng cho anh nè!"
"anh hả..điều anh thích..à, anh thích nhất là người mình thương nói thương mình ..."
"em thương anh "
"không phải, anh muốn nghe giọng em...em không thích nói chuyện điện thoại thì gửi tin nhắn thoại cho anh cũng được.."
Và sau đó là trùng trùng những khoảng lặng im.
Một lần, hai lần rồi ba lần, cái khát khao được nghe em nói thương mình đều bị em cho chìm vào khoảng không trống vắng. Tôi thấy mình bị tổn thương ghê gớm.Cảm giác mình chỉ giống như một trò đùa của em. Thêm vào kiêu hãnh sĩ diện của một gã đàn ông khiến tôi tự tạo ra một vết thương cho mình và quy đổ hết lên cho điều em không nói. Vết thương khiến tôi dần dà đón nhận những sự quan tâm từ em một cách hời hợt và bất cần. Tôi trả lời chậm trễ nhiều khi chẳng buồn hồi âm cho em. Nhưng em vẫn kiên nhẫn mỗi buổi sáng,"anh nhớ bảo trọng nghe anh "...
Rồi thì Thu Thảo xuất hiện. Cô ấy yêu tôi nồng nhiệt va cháy bỏng . Tôi không rõ đó có phải kiểu mà tôi thích hay không, nhưng ít nhất Thu Thảo luôn nói yêu tôi mỗi lần gặp mặt.Tôi choáng ngợp trong niềm hạnh phúc mới, Basti gần như rơi lãng quên.
Chỉ có một lần, tự dưng buổi sáng đó, đang nằm bên Thu Thảo,cô gái của tôi vẫn ngủ say . Tin nhắn của Basti tìm tới. Lúc đó, dù tôi nghĩ mình đã yêu và hạnh phúc bên Thu Thảo, hài lòng với cách mỗi ngày cô ấy nói yêu tôi, nhưng tôi vẫn rung động khi nhận được tin nhắn của em. Tôi trả lời em sau rất nhiều ngày những tin nhắn của em chỉ còn là chuyện một chiều.
"Em à, anh thích nhất là người mình thương nói thương mình đó..em có nhớ không, nói thương anh được không ?
Tôi chờ em trả lời cho đến khi Thu thảo thức dậy, chào tôi bằng một nụ hôn nồng say. Rồi tôi tay trong tay dẫn Thu Thảo đi ăn sáng cho một ngày cuối tuần trễ nãi nhưng ấm áp.Và khi đợi Thu Thảo mua đồ trong một shop quần áo, tôi nhắn tin cuối cùng cho em.
"Anh xin lỗi..anh dành tình cảm cho người chịu nói thương anh rồi..tạm biệt em"
Nửa tiếng sau trên đường về tôi nhận được tin nhắn trả lời.
"anh nhớ bảo trọng nghe anh ..."
...
Và rồi từ đó tôi và em không liên lạc với nhau nữa. Và rồi từ đó, tôi chỉ còn dành tình cảm của mình cho Thu Thảo, cô gái luôn nói yêu tôi mỗi khi có thể, và sẽ xuất hiện trước mặt tôi mỗi buổi chiều khi tôi tan ca cùng với một chiếc ôm thật chặt. Dù rằng không lâu sau đó, tôi phát hiện ra người luôn nói thương tôi, cho tôi cảm giác nồng cháy đó, lại nằm trên giường với một đồng nghiệp của tôi.
Tôi trở về với cuộc sống một mình, nhưng cũng từ bỏ luôn thói quen nhắn tin. Chiếc điện thoại vào mỗi buổi sáng chỉ còn duy một chức năng báo thức, theo đúng nghĩa đen của nó.
**************************************
Những ngày tiếp theo tôi bắt đầu hồi phục rõ ràng hơn.Tôi có thể bước xuống giường và đi tới đi lui trong phòng, hoặc giả khi muốn có thể bước ra ngoài hành lang nhìn ra trang trại trồng thảo dược, nơi mà Ngôn Hảo ngày nào cũng tỉ mẩn chăm sóc từng cây hoa thuốc. Hình như tôi quen dần với việc nhìn thấy cô ấy mỗi ngày.
Rồi một ngày như hôm nay cũng đến. Tôi nghe mấy người giúp việc trong trang trại bảo, Ngôn Hảo hôm nay có việc đi đến sáng mai mới về. Thế là cả ngày tôi cứ cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác xôn xao đến kỳ lạ.
...