Polly po-cket
  Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi - Lini Thông Minh

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi - Lini Thông Minh

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 1928
Truyện Dài


- Mông mày còn đau ko?

- Đau. Bố tao quất bằng roi mây. Giờ thò tay vào sờ vẫn thấy hần hần

- Cởi quần ra tao xoa dầu cho tối thì khỏi

Vừa nói xong, thằng Học cởi quần nằm úp chim xuống bãi cỏ luôn. Em đỏ mặt ra ngồi sau lưng mình, dựa vào mình ngắm trời đất. Mình lấy lọ dầu hổ em mang rồi xoa vào mông cho nó. Khổ. Đánh gì mà mạnh tay khiếp. Mình bị mẹ đánh suốt mà chưa bao giờ bị đánh nặng tay như thế này.

Đang xoa xoa dầu thì thấy thối um. Mình bực quá tét mông thằng Học một phát thật mạnh làm nó giật nẩy người lên vì đau.

- Dm bố xoa dầu cho còn đánh rắm vào mặt bố

- Ơ sao mày biết tao đánh?

- Thối um lên thế này sao không biết.

Em cười phá lên sau lưng mình. Thằng Học kéo quần lên ngượng nghịu gãi đầu. Thằng mất dậy. Tí ngộ độc khí chết tươi. Thằng này ăn mặn nhiều quá hay sao mà bủm rắm nặng mùi kinh khủng. Thế này thảo nào cả lũ sợ nó ủ rắm vào tay rồi ném vào mặt.

Đang suy nghĩ vớ vẩn tự nhiên nghe thấy tiếng thét của mấy thằng đằng xa.

- Học ơi dẫn 2 đứa nó chạy đi. Con trâu nhà thằng Đạo bị ong đất đốt nổi điên lên rồi.

Nhìn ra xa thấy con trâu mộng đang phừng phừng lao tới. Trông xa xa mà rõ mắt nó lồi đỏ cả lên. Mình vốn nhát nên sợ run. Chưa biết xử trí thế nào thì đã bị em nắm tay phải lôi về phía ruộng. Thằng Học thì nắm tay trái lôi về bãi đá bóng. Mỗi đứa một bên, mình đứng giữa đường trâu chạy đến luôn. Mà em với thằng Học hoảng quá càng nắm chặt rồi lôi mạnh. Lúc ấy đáng nhẽ phải theo thằng Học mà lôi em chạy theo thì mình phản ứng theo cảm tính, hất tay thằng Học chạy theo em. Tưởng em lôi mình đi đâu, dắt mình chạy ... xuống ruộng. Hic. Nản em vô đối. Mình với em chạy nát hết cả một góc lúa đang lên xanh mịn. Thằng Học đứng trên bờ quát.

- Tiên sư hai đứa mày lên nhanh không bà Ân đang chạy ra bắt hai đứa mày kia kìa.

Mẹ ơi, lúc chạy trâu điên thì không hiểu sao phi nhanh như gió. Giờ đi có một đoạn lên bờ mà mình phải nhón từng bước một. Vừa đi vừa nghiêng ngả muốn ngã. Thấy cảnh cả lũ toán loạn chạy trốn bà Ân thì hiểu số phận mình và em sẽ ra sao khi rơi vào tay người đàn bà lực điền này rồi.


Chương 24


Vừa bước lên bờ, bị bà tóm ngay cổ áo, chửi xa xả. Mà các cụ chửi ngọng líu ngọng lô mình không nghe thấy gì hết, chỉ biết đứng khúm núm chịu trận. Mấy thằng mất dậy không thằng nào ra bênh mình một câu, trốn hết vào bãi ngô, thỉnh thoảng lại thò đầu ra cười nhăn nhở. Nhìn sang Vi, thấy em run lên vì giầy ngấm nước mà thương em quá. Quay ra xin lỗi bà Ân thì bà chửi át hết cả tiếng xin lỗi. Cuối cùng bà hạ lệnh mai mình và em phải ra cấy lại cho bà một góc ruộng vừa bị phá. Chết mất. Từ bé đến giờ mới nhìn thấy cây lúa vài lần. Giờ bắt mình cấy thì cấy làm sao. Không khéo làm nát mẹ cả ruộng. Nhăn nhó dạ vâng để cho bà ấy đi về không đứng nghe chửi tẹo nữa chắc nát tai.

Bóng bà Ân vừa khuất, cả lũ trẻ chạy ra quay lấy mình xem bà chửi gì. Mình thông báo lại hình phạt khủng khiếp của bà mà cả lũ cười ầm lên.

- Thôi về thay quần áo đi rồi tối ra chơi với bọn tao. Bọn tao dạy cách cấy.

- Tao không! Trâu nhà thằng nào vừa điên thì bảo thằng đấy đi mà cấy.

- Mày không cấy thì bà Ân về tận nhà bà mày chửi, chết mày chứ chết ai.

Biết không thương lượng được, đành dắt em về thay quần áo. Trước khi về cả lũ còn hô hoán trêu

- Thằng Học mày bủm tặng nó quả rắm rồi để chúng nó về.

- Khỏi! Lúc xoa dầu vào mông cho nó nó tặng rồi. Bủm một phát hương bay lên tận mặt. Tiên sư chúng mày

Em một tay xách giầy, một tay nắm áo mình lũn cũn chạy. Chắc em mệt nên chạy chậm hơn thường ngày. Mình đưa em cầm giầy mình rồi cúi xuống trước mặt em

- Vi lên anh cõng

- Dạ?

- Dạ vâng gì, lên đi, đường toàn mảnh sành, giẫm vào uốn ván chết

Em suy nghĩ một lát rồi bẽn lẽn ôm vai mình nhảy lên lưng. Trời ạ, cõng em mới biết em nặng. Mình vừa đi vừa run. Ước gì mình cao to hơn tí thì em là con muỗi. Em bám chặt vào vai mình vì sợ ngã. Nhìn đằng xa vẫn thấy lũ trẻ đứng ngóng về phía hai đứa mình. Loi choi loi choi. Em vừa ôm cổ mình vừa hát. Hát một lúc em quay sang hỏi.

- Hoàng yêu ai nhất?

- Hở? Ờ... Yêu mẹ.

- Từ lần sau em hỏi Hoàng phải nói dối

- Nói sao?

- Nói anh yêu Vi nhất

- Thế thì Vi cũng nói dối đi

- Nói dối gì?

- Thế Vi yêu ai nhất?

- Yêu Hoàng nhất. Hi hi

Mình và em đều cười. Ừ, yêu em lắm! Yêu cái kiểu quậy phá nghịch ngợm, yêu những cái chun mũi khi bị mình cốc đầu, yêu những khi em hiền hiền, những lúc em sợ hãi trông đến tội nghiệp.

Tự nhiên mình khỏe hẳn. Sốc em ngồi cao lên rồi đi về nhanh hơn cho em còn thay quần áo khỏi lạnh. Chắc chắn từ đằng xa kia, lũ trẻ đang đứng nhìn về phía đường làng, nhìn theo bóng mình và em, như hình con cóc đang cõng con nhái chạy nhanh về nhà.


Chương 25


Sáng ra cổng đã thấy mấy đứa ngồi đung đưa chân trên bờ tường nhà thằng Học rồi. Cả lũ bá vai bá cổ hát cái bài gì nghe nhạc quen quen nhưng bị bọn này xuyên tạc đi.

"Khi tóc thầy bạc, chúng em vẫn còn ngu. Khi tóc thầy bạc trắng chúng em vẫn ngu như lúc đầu. Thời gian trôi qua, tiền nhiều mà không khôn ra. Tuổi ấu thơ... em đi học, ngu như bò"

Vừa hát xong cả lũ bị mấy bà đi qua chửi ầm ngõ xóm.

- Tiên sư bố lũ mất dậy, cho ăn cho học mà đầu toàn cứt.

Lạ cái là ở quê, bất kể cái gì, từ đẹp đẽ hay ho cho đến xấu xa tồi tệ là toàn đem ra so sánh với phân. Hic. Lần đầu tiên thấy một đại lượng so sánh khủng khiếp như thế. Trò hát xuyên tạc này thằng Học đầu têu là cái chắc. Cái thằng, nghịch cái gì cũng giỏi. Mỗi tội học dốt. Hình như bố nó vẫn chưa trả quần hay sao mà vẫn thấy nó mặc cái quần của mình. Đít quần vàng khè toàn đất.

- Mày về thành phố bây giờ à?

- Ừ..

Mặt mình ỉu xỉu như bánh mì ngâm nước. Vi chạy ra níu níu tay mình

- Hoàng ơi hay chơi nốt sáng nay rồi chiều về nha!

- Vi không muốn về à?

- Em không !

Nhìn mặt em nũng nịu nhăn nhó mà thương quá. Mình gật đầu cho em cười. Em cứ lắc lắc cái tay mình rồi nhảy khắp sân. Bọn trẻ đang ngồi trên tường cùng nhảy xuống rú ầm lên làm mình cảm động dã man. Thằng Đạo không biết bị đứa nào du nên ngã có vẻ đau

- Dm thằng chó Biên đẩy bố ngã gãy răng rồi ! Con đĩ.

- Bố xin lỗi, tại vui quá hóa rồ, há mồm ra bố xem nào !

- Dẹp ra ! Bố ghét mày.

Mồm nó nhể máu chút xíu thôi. Chắc chỉ vấp nên sứt môi một tí chứ chưa đến nỗi gãy răng. Định chạy vào nhà lấy thuốc quết lợi cho nó thì đã thấy nó bứt mấy lá cứt lợn bên rào bỏ mồm nhai nhai. Bọn này có mấy bài thuốc thiên nhiên không cần pha chế qua nhiều bước. Cứ đụng máu me là có thể dùng luôn.

- Thế ra đồng chơi với chúng tao nốt hôm nay đi

- Nhưng bà tao ở nhà một mình...

- Để tao !

Thằng Học chạy vào lôi bà nội ra cổng

- Bà ơi ra đồng vặt đỗ đi bà, con phần cho bà cả một luống. Đi đi bà

Bà cười móm mém rồi cũng lật đật đi cùng bọn mình. Vui quá. Mình bị lũ trẻ lôi đi trước. Em bám tay bà đi đằng sau. Đùa chứ mình con trai nhưng dễ khóc cực. Bọn trẻ vô tư này đôi lúc làm mình phải lau trộm nước mắt. Ở thành phố chẳng bao giờ mình được cảm nhận những tình cảm giản dị mà ấm áp thế này. Thằng Học chạy về nhà cầm ra cái diều hình trăng khuyết to đùng ra khoe.

- Hôm nay tao cho mày chơi diều nhá. Đêm qua ngồi lụi hụi vót tre dán giấy. Sáng sớm dậy làm nốt.

- Ủa mày làm cho tao chơi á ?

- Chứ còn sao nữa.

Cảm động muốn khóc. Hu Hu. Cầm cái diều mà lòng lâng lâng. Tuy không đẹp đến mức xuất sắc nhưng trong lòng mình nó luôn là cái diều đẹp nhất mà mình từng có. Mới ngó thấy cái diều, thằng Lực rẽ ngay về nhà nó, cầm theo mấy hộp màu.

- Để tao vẽ diều cho. Qua chị tao mới mua mấy hộp màu này về, quết bằng bút lông màu mượt phải biết.

Ra đến đồng, bà và em đi vặt đỗ để nấu bữa trưa, mình ngồi bãi cỏ tô diều với lũ trẻ. Không có đủ bút lông nên chúng nó nhổ những tia cỏ nhỏ rồi buộc lại một nhúm, quết màu ra rồi tô. Mỗi đứa vẽ một hình, đứa vẽ ô tô, đứa vẽ quả bóng, đứa vẽ con trâu, đứa vẽ mây trời. Chúng nó dành riêng cho mình một khoảng giữa để mình muốn làm gì thì làm. Mình ngồi nghĩ mãi không biết vẽ gì, nên đành viết chữ Hoàng Vi có trái tim ở giữa. Bọn trẻ trông thấy thế rú ầm lên.

- Chúng mày ơi thằng Hoàng với con Vi hóa ra yêu nhau

- Tuổi nhỏ mà yêu đương, bày đặt.

- Thảo nào thấy hai đứa suốt ngày nắm tay

- Thế hôm nọ mày đi hát nắm tay con Huệ cũng là yêu nó à ?

- Im mồm, đấy là tao bị bắt

- Đúng rồi, như đứa nào thèm nắm cái chân lợn của mày

- A thằng chó. Dm mày dám bảo tay bố là chân lợn.

- Ha ha...

Mình cười. Nhìn lại cái diều thấy loang lổ đủ thứ hình, chỉ có dòng chữ Hoàng Vi của mình là rõ nhất. Thằng Học lúi húi gỡ đống dây dù ra để thả diều. Thằng Đạo cầm diều chạy ra phía xa giơ lên hứng chiều gió, còn mình đứng cùng bọn trẻ cầm dây diều thật chắc để điều khiển. Diều bay lên cao trong tiếng reo hò của cả lũ. Chữ Hoàng Vi mình đã cố ý viết to nhất có thể, nên diều bay lên cao rồi mà vẫn còn thấp thoáng ẩn hiện dòng chữ ấy.

Vi cứ ôm rổ đỗ nhìn theo hướng diều. Em cười hiền hiền. Mắt lấp lánh hạnh phúc. Có thể em cũng không tin được chỉ trong một tháng, mà một thứ tình cảm lại sinh sôi và nảy nở một cách mãnh liệt đến vậy. Từ cái lúc giận nhau ghét không thèm nhìn mặt, giờ em đồng ý nắm tay mình, nép vào vòng tay mình, theo mình đi đến mọi nơi trên thế giới này và bỏ mặc sau lưng tất cả mọi khổ đau của hiện thực. Mắt em bỗng ướt trong khi miệng em vẫn nhoẻn cười. Trái tim mình trùng xuống. Vội thả dây diều chạy về phía em. Chỉ đứng nhìn em ở khoảng cách gần thế này thôi. Không dám ôm em vì còn có nhiều người ở đó, dù lòng rất muốn. Em nhìn mình mãi. Ánh mắt em làm mình như tan chảy ra thành nước, ngấm sâu xuống đồng ruộng. Ánh mắt tin tưởng và chấp nhận giao phó cả cuộc đời em cho mình. Một mối quan hệ gắn bó ràng buộc chặt chẽ như cánh diều và cuộn dây vậy.

- Thằng kia sao đang thả lại vứt dây ? Diều bay mất mẹ rồi.

Tiếng thằng Học quát ầm lên làm mình chợt tỉnh. Em lại phá lên cười. Mình áy náy gãi đầu gãi tai chạy về chúng nó.

- Để tao chạy đi nhặt về cho

- Nhặt cái gì ? Bay mẹ sang làng bên rồi. Sang đấy chúng nó chặn đường đánh chết.

- Đánh cái gì mà đánh. Làm gì chúng nó đâu mà chúng nó đánh.

Nói xong mình chạy theo hướng diều rơi. Cả lũ thấy thế cũng chạy theo. Vừa bước tới cổng làng Thượng đã nhìn thấy ngay tờ giấy trẻ trâu dán bên cổng làng. ''Bất kể trà giẻ lớn bé, nam nữ gái trai. Gặp ai làng Hạ xông vào đấm hết''. Cái luật gì mà vô lý vậy trời ? Cứ thế này thì đấm nhau suốt ngày à ?

- Chúng nó viết thế thôi. Chứ chúng nó nhắm vào bọn tao là chủ yếu này

- Chúng mày làm gì mà để chúng nó hận thế ?

- Tại chúng nó trước, chúng nó sang làng mình ăn trộm nên bọn tao mới phải đào hố cứt bẫy chúng nó. Chúng nó rơi xuống hố nên thù bọn tao....
♥ Đánh dấu trang này
«1...1011121314...23»

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Hoàng tử Lạnh Lùng & Công chúa TomBoy
» Nếu có một linh hồn yêu em - Ngô Hoàng Anh
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
» Đồ tồi ! Tôi yêu anh - Nguyễn Bích Hồng
» Về nơi đáy mắt trong - Leng Keng
» Này anh! Tôi không phải là ôsin - Hà Cindy
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
» Để hôn em lần nữa - Trần Thu Trang
» Đồ tồi ! Tôi yêu anh - Nguyễn Bích Hồng
» Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 2
» Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 3
» Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 4
1234567»