Hoàng tử Lạnh Lùng & Công chúa TomBoyAdmin 654Truyện Dài |
Đó là một cô tiểu thư chính hiệu với mái tóc lượn sóng bồng bềnh. Gương mặt nhỏ nhắn trắng bóc, cặp mắt biết cười và cử chỉ trang nhã. Tên Linh Anh, học sinh du học mới chuyển đến trường tôi. Sau bao năm theo cha mẹ sang nước ngoài, cô bạn đã trở về vì lời hứa với hoàng tử của trường tôi.
........................................................
-Nghe đâu cậu đã tìm được cô bạn cũ. – Tôi hỏi khi mắt nhìn hai tay vân vê gấu quần.
- Ừ! Tớ đã rất vui mừng ấy. Tớ đã đợi rất lâu. Và giờ, cô ấy đã quay lại.
Đó là sự phấn khích lần đầu tiên tôi được thấy, khi Gia Tuấn nói về một cô gái.
-Cậu đã từng thích cô ta sao. – Tôi tiếp tục hỏi và tay siết chặt gấu quần.
-...Ừm. Đã thích... rất nhiều.
Cậu ấy ngập ngừng nói. Và tay tôi giờ đã buông thõng như không chút sức lực.
Lần đầu tiên hơi thở của tôi nóng hổi và như quằn quại để thoát ra. Có thứ gì đó xót xa xâm chiếm lấy cảm xúc.
Hơn tuần nay tôi bỏ chốn sân thượng độ trời trưa, cũng không nán lại trường muộn nhất. Tôi xếp lịch thăm mèo lười vào những lúc lớp Gia Tuấn có tiết luyện thi. Cậu ấy có đeo một bức thư vào cổ mèo lười “Sao cậu không lên thăm mèo lười cùng tớ?” nhưng tôi đã không trả lời mà chỉ mang bức thư đi.
Tôi nghĩ cậu ấy cần thời gian để hàn huyên cùng cô bạn cũ. Nhưng thật ra là để lòng tôi lắng lại những cảm xúc lạ đang nhen nhóm.
Mẹ tôi lại hét lên khi tôi vứt sách vở và ườn ra giường mọi lúc cùng máy nghe nhạc. Mẹ đâu biết, lí do tôi cố gắng mất đi rồi. Hai nhỏ Vịt Bầu và Kính Dày lại liếc nhau khi tôi không thèm mặc áo khoác ra nắng, ít cười và hành động giang hồ như xưa. Hai nhỏ đâu biết, tôi đang đem mọi thứ trở về trước khi tôi bước lên sân thượng hàng ngày, trước cả khi tôi trượt chân ở cầu thang.
Nhưng, tôi lại trầm trầm nỗi lạnh lùng băng giá lây nhiễm từ ai đó. Ai cũng biết là ai nhưng tôi thì chối bỏ.
-Bà làm cái gì vậy hả Di An!? Tui không ngờ bà yếu đuối thế đó! Bà không chấp nhận sự thật bà đã đổ rồi sao? Bà không nhận ra mình đã cố thay đổi vì ai à? – Vịt Bầu nhảy lên bàn theo phong cách của tôi, quạu.
- Sư Tử mạnh mẽ gì chứ! Chưa ra trận đã thua. Bà mà làm con gái thì ăn đứt nhỏ tiểu thư đó í chứ! Sao buông bỏ dễ quá vậy. Bao trận đá bóng có bao giờ bà thua ai đâu. – Kính Dày lôi tay tôi thu hút chú ý.
Có thua một người nhưng hai bà không biết. Tôi nghĩ thầm nhưng miệng không buồn hé.
-Tui có thể ủng hộ bà mọi thứ trừ cái tính cách buông xuôi vứt bỏ trên trời rơi xuống này của bà. Tui chẳng quen bạn như thế! – Vịt Bầu giận dỗi quay đi.
- Không thử sao biết không thể. Thì ra bà yếu đuối như thế. – Kính Dày buông tay tôi ra.
Tôi đã thua một người. Và bây giờ lại thua thêm một người thứ hai dù chưa từng thử sức. Hai đứa này, khích máu Sư Tử thì lầm to rồi.
-Ai nói chứ! Làm thì làm, đời tui một lần thế là đủ. – Tôi đập bàn. Cả phòng học im phăng phắc.
Bày tỏ
Nói thì hay lắm nhưng lúc hai nhỏ bạn reo lên khoái chí thì tôi thấy mình hớ thật. Không thể thoái lui nhưng không dám tiến. Tôi như vướng mắc với quyết định của chính mình. Rồi khi thấy cầu thang kẹt người dòm ngó đầy ngưỡng mộ cảnh Gia Tuấn và Linh Anh vui vẻ sánh đôi bên nhau, thì tôi biết, mình cần thoái lui.
Tôi dẹp đường mạnh mẽ bước xuống cầu thang, bước nhanh qua Gia Tuấn và Linh Anh, bước qua nơi cậu ấy từng chộp lấy vai tôi. Và bước.
-Di An!
Tôi khựng lại. Là tiếng gọi vội vã khi tôi chạy nhanh khỏi tầm mắt cậu ấy. Là tiếng gọi cáu kỉnh khi tôi té mà vẫn chạy như không. Là tiếng gọi trách móc khi tôi đạp cậu ấy trên chiếc xe chiến hữu lao xuống dốc.
Cậu ấy kéo tay tôi lại trước bao nhiêu con mắt.
-Cậu làm gì mà đọc thư lại không trả lời tớ chứ? – Gia Tuấn hỏi vội vã như thể nếu không nói ra tôi sẽ không bao giờ nghe thấy nữa. – Cậu biết tớ đã đợi mỗi ngày nhiều như thế nào không? Mọi thứ xảy ra đều có nguyên do của nó. Chính cậu đã nói vậy còn gì. Sao lại...
- Về. – Tôi đáp và quay đi. Bước vội vã. Trong ánh nhìn ngỡ ngàng của bao người. Bước khỏi bậc hành lang tôi chạy thật nhanh. Như sợ một điều gì đó nhưng cũng trông mong một điều gì đó.
Tôi thở mạnh. Hai chân dựa vào nhau. Tay bám vào bức tường bên cạnh. Điều trông mong không đến và nỗi lo sợ bủa vây. Thất vọng.
-Này! – Một cánh tay kéo tôi quay người lại. Là Gia Tuấn, gương mặt thở hổn hển chẳng khác gì tôi – Sao lúc nào cũng ngắn gọn thế chứ?
- Sao... ở đây? – Tôi vẫn tròn mắt, mái tóc che mất một phần gương mặt đối diện không thèm gạt đi.
- Trả lời tớ đi. Đã xảy ra gì chứ? Tớ làm gì sai à? – Gia Tuấn vẫn hỏi, bàn tay siết chặt cánh tay tôi.
- Vì... cậu sẽ bận. – Tôi nói và đẩy tay cậu ấy ra, hất mái tóc lên khi quay mặt sang hướng khác.
- Sao chứ? – Gia Tuấn hỏi lại.
- Tớ nghĩ cậu cần dành thời gian cho bạn cũ. Vả lại, sẽ tránh tò mò không cần thiết. – Tôi nói nhanh nhưng đầu óc trống rỗng không điều khiển được lời nói.
- Cậu nghĩ gì vậy. Tớ vẫn có thời gian cho cậu mà, dù tớ có bận bịu gì đi chăng nữa... – Lời giải thích xen lẫn những xúc cảm ứa nghẹn.
- Rồi cậu sẽ dành thời gian cho bạn gái mình nhiều hơn. Với lại, chúng ta tốt hơn nên giữ một khoảng cách. Từ đầu đáng lẽ đã không nên thân thiết với nhau. – Tôi đang nói những gì vậy?
- Vậy sao? – Đó là câu nói ngắn nhất từ Gia Tuấn. Từ khi quen nhau, tôi luôn là kẻ ngắn gọn lời lẽ nhất.
Cậu ấy nói rồi bước đi.
Tôi đứng đó nhìn theo dáng lưng cậu ấy đang dần xa mình. Cổ họng tôi ứ nghẹn gì đó, uất ức bao nỗi niềm chưa thể nói, những thứ tôi đã giấu nhẹm đi.
-Thích cậu! Tôi thích cậu! – Tôi hét lên.
Tôi thấy dáng người ấy như khựng lại. Rồi đột ngột quay lại nhìn tôi, như thể tôi đã nói gì kì lạ nhất quả đất này. Rồi miệng cậu ấy lắp bắp một điều gì đó.
-Tớ... tớ... không...
- Vậy thôi! – Tôi hét lên lần nữa rồi quay phắt đi. Lại chạy, trong tà áo dài buộc lại. Phía sau không còn ai đuổi theo nữa.
Lắng nghe
Cuối mùa xuân này trường tôi tổ chức một buổi tiệc dạ hội dành cho học sinh cuối cấp. Phần đáng chú ý nhất trong bữa tiệc chính là “Một phút bày tỏ ”. Những ai có lời thầm kín sẽ đeo mặt nạ và chỉ định người mình muốn gửi lời nói ấy bước lên trước toàn thể học sinh. Người ấy sẽ làm những điều đã chuẩn bị sẵn rồi tháo gỡ mặt nạ và bày tỏ. Đồng ý hay chối từ sẽ là phút quyết định cho người mở lời những tháng ngày sau đó.
Và tôi, sau khi bị tra tấn đủ mọi thể loại, đã bị gài một lời hứa danh dự - phải tham gia trò chơi tạp nham này. Nhỏ Kính Dày thâm hiểm thật đáng bị chặt chém nhưng đã hứa thì không thể phá bỏ danh dự nửa đời sau. Tôi cũng không muốn Vịt Bầu ác miệng trù ẻo mình những tháng ngày còn lại vì thất hứa. Và, sâu thẳm trong đáy lòng, tôi muốn nghe lời nói mình đã vội bỏ qua ấy.
Dù rằng, có thể sẽ trở thành tâm điểm trêu chọc hoặc hành hạ bởi Fan Club của cậu ấy suốt hai tháng cuối cùng.
Giây phút quyết định đã đến. Tôi là người thứ ba mươi lăm tỏ tình với Hoàng tử băng giá của trường. Mọi người xôn xao bàn tán tôi có kết cục bị từ chối như ba mươi tư cô nàng trước đó hay không. Và chắc chắn rằng cuối chương trình, Gia Tuấn sẽ tỏ tình với Linh Anh.
Tôi khoác trên mình một chiếc đầm dạ hội màu trắng điểm những đường viền xanh óng ánh. Mái tóc giả được uốn nhẹ sang một bên. Gương mặt bị che đi bởi chiếc mặt nạ sắc Sapphire lấp lánh. Tôi thấy Gia Tuấn, qua khe hở của mặt nạ. Vẫn gương mặt ấy – vô cùng băng giá – không những nụ cười hé môi. Hít mạnh một hơi tôi siết chặt tay mình. Dù có gì xảy ra tôi cũng không hề hối hận.
Không màn biểu diễn ca hát, nhảy múa hay những món quà rực rỡ. Tôi cầm trái banh quen thuộc của mình, ném hẳn vào người cậu ấy. Hội trường ồ lên.
Gia Tuấn chụp lấy trái banh. Và tôi tháo mặt nạ của mình ra.
-Cậu có gì muốn nói với tớ không? – Gia Tuấn hỏi tôi. Giọng nói quen thuộc ấy sao giờ đây rất lạnh lùng.
- Tớ thích cậu. Như đã nói. Tớ muốn lắng nghe câu trả lời trước khi vội vã bỏ đi. – Hơi thở tôi đâu mất rồi. Đầu óc trống rỗng và mọi thứ như chỉ còn cặp mắt đen láy của cậu ấy. – Tớ thích cậu, tớ sẽ thay đổi vì cậu. Tớ sẽ không làm một cô nàng Tomboy thô bạo, sẽ dịu dàng hơn, vì cậu. Người đã làm tớ thay đổi quan điểm rằng “Tớ không cần những cảm xúc như tình yêu”. Tớ thích cậu, vô cùng thích cậu, vô cùng vô cùng thích cậu.
Tôi ngừng lại. Như nhịp thở trở về một cách hổn hển. Nhìn cậu ấy, bước đến gần tôi.
-Giờ tớ sẽ nói ra suy nghĩ của mình được chứ? – Gia Tuấn hỏi tôi.
Khán phòng im lặng. Ánh đèn rọi thẳng vào chúng tôi. Cùng đợi chờ một câu nói.
-Tớ không thích cậu...
Xung quanh ồ lên và vang dội tiếng cười ph