XtGem Forum catalog
  Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Hoàng tử Lạnh Lùng & Công chúa TomBoy

Hoàng tử Lạnh Lùng & Công chúa TomBoy

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 655
Truyện Dài

(Viết cho ý tưởng một thời trẻ con)


Tôi – Tomboy:


 -Này!!! Nhìn kìa! – Nhỏ Vịt Bầu hét lên, một tay túi bụi đập vai tôi một tay luýnh quýnh chỉ về phía cầu thang - Là Gia Tuấn! Gia Tuấn đó!


- Kya~~~ Hoàng tử của trường ta… Sao lúc nào cũng tỏa ánh hào quang vậy chứ! – Kính Dày nhảy lên trước tôi để nhìn cho rõ rồi huơ tay múa chân ra chiều phấn khích lắm.


 Tôi thở mạnh đẩy Kính Dày vào người Vịt Bầu, lạnh lùng bước: “Bớt ảo tưởng đi các thím. Hàng trưng bày không tới tay thường dân đâu”. Hai nhỏ bạn hậm hực phía sau rồi cũng lẽo đẽo đi theo tôi.


 -Di An này, bà thử mà tới gần cậu ấy coi, tui đảm bảo bà bỏ ý định làm Tomboy muôn đời luôn í – Vịt Bầu nguýt dài – Miệng tui là linh lắm ấy nhá!


- Với tui. Con trai. Là thứ không cần thiết.  


 Tôi – một nàng Sư Tử mạnh mẽ theo chủ nghĩa “độc thân là tự do muôn năm” – vốn không tin và không cần thứ tình cảm ướt át như các nàng mơ mộng khác. Mái tóc cao ôm sát đầu, phần tóc dài nhất là tóc mái. Gương mặt thon nhỏ, hàng mi dài và vóc dáng mảnh khảnh là thứ duy nhất khiến tôi giống con gái. Còn nước da? Chẹp, trắng nhất trong đám con trai hay đi đá banh giữa trưa rồi. Còn phong cách thì dẹp những sắc màu hồng xanh váy đầm, quần bò là nhất! Không tấp nập ở shop đồ hay ríu rít bên quầy đĩa Kpop, tôi chỉ ghita và trống. Bạn bè ngắn gọn con số hai – Vịt Bầu và Kính Dày. Có lẽ tụi nó cũng là phương tiện để người ta xác định tôi là con gái.


 Một cô gái giống hệt con trai không phải là lựa chọn của những chàng trai tuổi mười bay ham mê gái đẹp. Tuổi mười bảy – khi mọi nữ sinh đều mong ngóng một chuyện tình đẹp cho kí ức tuổi phượng hồng thì tôi chỉ nghĩ rằng “Èo! Mình là nữ sinh cơ đấy”.


 Vịt Bầu miệng linh


(Cái con nhỏ này chắc kiếp trước nó làm phù thủy hay sao ấy! Đoán đề trúng thì thôi còn đoán trúng cả đời tôi nữa…)


 “Con trai. Là thứ không cần thiết.”  Dứt lời, tôi xoa xù mái tóc cũn cỡn rồi bước nhanh về phía cầu thang. Thật khó chịu khi phải khẳng định lần thứ n cộng một cái quyết định chắc nịch của mình. Trách ai trách cái tật bước cầu thang ba bậc một lần của tôi. Và trách thêm cái căn tin dở hơi cho tráng miệng món chuối để tên khùng nào gửi vỏ lại bậc cầu thang. Và lại trách tôi bước nhanh ẩu đoảng nhằm đúng chỗ mà hạ gót chân.


 Trượt. Như chuyện ai cũng biết.


“Cạch!” Tiếng động duy nhất vang lên bên tai tôi. Âm thanh của thứ gì đó rớt. Mãi sau tôi mới biết là Gia Tuấn đã vứt điện thoại qua một bên... Để kịp đỡ tôi trong khi hai nhỏ bạn tốt chỉ biết há miệng cộng đưa tay đỡ tại chỗ xa xa.


 Đó là một tư thế không hề đẹp khi tôi đang đưa một chân lên trời. Vốn đã không dịu dàng duyên dáng nên thêm cái tư thế kì cục trong tà áo dài tôi lại càng lố bịch hơn. Gia Tuấn chộp lấy hai vai tôi. Mặt đối mặt. Cặp kính trong suốt phản ánh nhìn ấm áp vào mắt tôi. Tuy không rõ nhưng có lẽ tướng đứng của cậu ấy cũng khá mất thăng bằng. Đời không phải phim, nên không có chuyện chúng tôi bẽn lẽn đứng lên rồi quay mặt đi...


“Còn chưa bỏ ra nữa à!” – Tôi bối rối quát khi đứng thẳng người lại, gạt cậu ấy khỏi vai trái của mình. Mất đà, tên ấy ngã xuống dưới. Nhưng thế quái nào


hắn ta còn quàng tay giữ chặt vai phải của tôi chứ!


 Và đó là cảm giác tôi không bao giờ quên. Khi lần đầu tiên một tên con trai ôm chặt vai mình. Đỡ trọn cho tôi khi tiếp đất có lẽ hoàng tử bột ấy rất đau. Nhưng sẽ đau hơn nữa khi tôi vội vã đứng lên đá cho hắn một cái kèm tiếng nói như quát: “Cám ơn nhé!”. Rồi quay lưng, tiếp tục một bước ba bậc.


Hoàng tử băng


 -Bà biết không... Di An... Bao nhiêu người... Bao nhiêu người, có cả bạn bà nữa đây, mơ hoài cái khoảnh khắc ấy. Làm sao bà có thể hành động thô bạo thế chứ!!! – Kính Dày đập bàn đập sách than như thể cáu. Kể từ ngày ấy tới nay đã ba ngày nhỏ ca hoài câu ca ấy, dù chưa một lần hỏi tôi té có sao không. Bạn tốt!


- Khối mình lắm nhỏ tị nạnh với bà lắm đó. Fan page của Gia Tuấn ngập tràn lời chỉ trích. Có cả đàn chị khối trên nữa ấy. Dù nhìn bà thì chả ai dám đụng ... – Vịt Bầu liếc mắt tới tư thế đại giang hồ của tôi trong tà áo dài.


 Được vài câu hai nhỏ lại ca bài ca về Ice Prince của trường – người giúp Xử Nữ Vịt Bầu tin rằng đời tồn tại một thứ gọi là hoàn hảo. Gia Tuấn là người thừa kế duy nhất của tập đoàn danh tiếng, trình độ học vấn cao đến mức được nhận học vào trường quốc tế, lịch sử tình trường sạch sẽ tinh tươm, kiệm lời kiệm cười nhưng tận tình giúp đỡ. Làn da trắng, mái tóc kiểu Hàn Quốc, cặp kính trí thức che bớt đôi mắt đen láy... Đôi mắt rất đẹp đã làm tôi khi ấy chợt như quên mọi thứ. Điều duy nhất tôi thắc mắc chính là


-Được nhận vào trường danh tiếng thế sao cậu ta chịu ở ngôi trường quèn này. Để nổi bật trong dân thường à? – Tôi hỏi vu vơ vờ như không chú tâm lắm.


- Vì cậu ta đang tìm một người. – Kính Dày đẩy gọng kính ra vẻ uyên bác.


- Ai? – Lần này thì tôi không thể vờ vịt được nữa.


- Cô bạn thuở bé. – Vịt Bầu tiếp lời.


Mặc cho hai nhỏ bạn quýnh quáng trêu ghẹo tôi đã bắt đầu quan tâm tới một cậu con trai nhưng tôi thì đã có thứ để quan tâm hơn.


 


Gần hơn.


 Đó là một buổi trưa đầu Đông, tôi thay đồng phục sơ mi rồi mò lên sân thượng chờ lớp luyện thi buổi chiều. Không quên mang theo hộp cơm mẹ chuẩn bị để chia sẻ cho con mèo hoang tình cờ phát hiện. Tôi đi loanh quanh gọi tên nó. Tiếng “Meooo” vang lên sau bức tường, không thấy mèo lười chạy đến như mọi lần, tôi cười nhẹ bước tới.


-Lại còn trốn à? Ra ăn cơm này nhóc...


Mọi thứ như khựng lại. Là Gia Tuấn. Tay đang ôm con mèo.


......................................................


Mèo lười sau khi chén sạch gói bánh của Gia Tuấn đã lăn ra sưởi nắng. Tôi ngồi cạnh Gia Tuấn ... với khoảng trống độ hai sải tay. Cứ thế, tôi chén ngon lành hộp cơm cuộn của mình, chẳng nói chẳng rằng cả hai cùng thưởng thức vị nắng trưa.


-Cậu sẽ ăn hết số cơm ấy mà không chia sẻ cho tớ à? – Cuối cùng, tên ấy cũng lên tiếng.


- Ăn không? – Tôi chìa sang một miếng cơm cuộn, mắt vẫn nhìn về phía những mái ngói đằng xa.


Có tiếng bật cười khẽ, tên ấy nhận lấy. Thấy vậy, tôi đẩy hộp cơm ra giữa.


-Xích sang. – Tôi ra hiệu ngoắc lại gần để mình khỏi đẩy hộp cơm ra xa.


- Cậu có ý mời thì phải xích sang chứ? – Hắn hỏi như thể đó là tất yếu í. Ôi trời, tính không trả lời nhưng thế nào tôi lại buột miệng.


- Lười.


- Cậu thật ngắn gọn quá. Và cả tư thế ngồi khoanh chân ....


- Chẳng giống con gái. – Tôi cắt lời – Nhưng thực tế vẫn là con gái. Dài rồi đấy.


 Hoàng tử băng giá bật cười lần nữa. Lần này dài hơn. Và tôi quay sang. Nhìn hắn. Đây có lẽ là lần đầu tôi thấy hắn ta cười. Trong mọi bức ảnh chụp lén mọi khoảnh khắc, trong mọi lễ trao giải hay hoạt động của trường, chưa một lần hắn cười hé môi.


 Cứ thế, sân thượng mỗi buổi trưa như một thói quen. Các câu chuyện vẫn ngắn gọn nhưng nhiều hơn. Chúng tôi còn mang banh lên sân thượng đá. Tôi đã nổi cáu khi hắn đá thắng mình. Bởi tôi vốn rất tự tin trong lĩnh vực này. Tôi đã phải nhờ hắn chỉ hàng chục công thức tính nhanh của Lý và các mẹo để nhớ nhanh. Hay những bài toán của môn Sinh mà tôi chẳng hiểu. Hắn còn lên lớp tôi với môn Văn – môn đáng lẽ nữ phải hơn nam. Sĩ diện của cung Sư Tử không cho phép ai vượt mặt. Lần đầu tiên trong đời mẹ tôi đã phải hét lên khi thấy tôi ôm sách vở tới tận khuya hàng đêm.



 Chúng tôi thường nán lại khi cả trường về hết, cùng đi bộ và ngửa cổ ngắm ánh nắng tàn đi. Tôi ép cậu ấy thử những món dân dã ven lề mà học sinh nào cũng ghé. Tôi chỉ cậu ta cách cưỡi cái xe đạp chiến hữu của tôi. Những chiều mưa ướt nhẹp, đường nhiều vũng, tôi cho cậu ấy thử chơi bẩn dưới mưa. Hay cùng hít thở mùi mưa còn ươm lại vạn vật và chia sẻ về những dự định vẫn còn mông lung.


Nhưng tôi nhận ra. Mọi thứ, chúng tôi đều khác nhau.


 Những trưa Đông qua. Chiều Xuân tới vội. Đó là những ngày cuối cùng của Xuân trước khi trời đón Hạ.


 Nhận ra


 Việc tôi thân với hoàng tử băng dĩ nhiên hai nhỏ bạn chí cốt đều biết. Cũng vài lần tụi nó đu đeo lên sân thượng cùng tôi và những buổi trò chuyện nhảm nhưng vui.


Là những lần nhỏ bạn há hốc miệng khi thấy tôi mặc áo khoác. Dù tôi viện cớ mẹ ép mặc để da tránh nắng nhưng có lẽ hai đứa đều hiểu. Là những lần tôi ra sức cày để vươn lên vị trí top ten làm cô giáo kinh ngạc. Là những lần dù ốm cũng phải lên đón nắng. Chắc chắn, hai đứa đều hiểu.


 -Không xong rồi! Vừa có tin đồn. Gia Tuấn... đã tìm được cô bạn năm xưa! – Vịt Bầu nhìn tôi thở hổn hển.


 Có thứ gì đó bỏ quên tôi. Dường như là thời gian.


 -Đó nghe đâu là mối tình đầu của Gia Tuấn í. Nghe nói là đơn phương thôi nhưng... Vậy là, họ sẽ nối lại tình xưa ư? – Kính Dày hốt hoảng nói.


 Xung quanh mọi nữ sinh cũng than oán về vấn đề này. Mọi thứ dường như tĩnh lặng. Âm thanh duy nhất tôi nghe được là “Gia Tuấn” và “cô bạn”.

...
♥ Đánh dấu trang này
12»

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Hoàng tử Lạnh Lùng & Công chúa TomBoy
» Nếu có một linh hồn yêu em - Ngô Hoàng Anh
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
» Đồ tồi ! Tôi yêu anh - Nguyễn Bích Hồng
» Về nơi đáy mắt trong - Leng Keng
» Này anh! Tôi không phải là ôsin - Hà Cindy
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Hoàng tử Lạnh Lùng & Công chúa TomBoy
» Nếu có một linh hồn yêu em - Ngô Hoàng Anh
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
» Đồ tồi ! Tôi yêu anh - Nguyễn Bích Hồng
» Phía sau một cô gái - Ploy
» Chênh vênh hai lăm - Nguyễn Ngọc Thạch
12345»