Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Để hôn em lần nữa - Trần Thu Trang

Để hôn em lần nữa - Trần Thu Trang

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 1148
Truyện Dài


Quỳnh nhằn nhằn món edamame, tập trung tìm kiếm những hạt muối li ti bám vào lớp lông tơ trên vỏ quả đậu tương. Cô biết hành động này là vô bổ, hạt đậu không làm dịu cơn đói, vị mặn không có lợi cho cái lưỡi đang bị mấy nốt nhiệt của cô, nhưng trong hoàn cảnh khó xử này, cô chỉ còn biết bấu víu vào mấy quả đậu xanh lét và chờ đợi từng phút của cái cực hình mang tên “bữa trưa kiểu Nhật” trôi qua. Đưa mắt khắp gian phòng, Quỳnh than thầm trong bụng. Phòng dành cho nhóm nhỏ nên hầu như chẳng bày biện gì, lại hẹp đến nỗi nếu không thích đối mặt với người ngồi ăn cùng thì chỉ có cách hất cằm nhìn lên trần hoặc chui hẳn xuống gầm bàn. Thế nên dù muốn và cố tránh đến đâu, rồi cô cũng phải nhìn thẳng vào anh ta thôi.

Vừa nãy, ở thang máy, anh ta đã khiến Đức suýt nữa đập đầu vào bảng điều khiển vì ngạc nhiên khi đáp lại lời mời có phần xã giao, nếu không muốn nói là đãi bôi hay rơi vãi, mà Đức buột miệng nói ra thay cho câu chào. Anh ta nhận lời, rồi biến bữa ăn trưa đáng lẽ rất thoải mái vui vẻ giữa hai người vô tư thành một buổi họp nặng nề của tổ tam tam kỳ quái. Vẫn như mọi khi, Quỳnh thấy anh ta không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ im im quan sát mọi người xung quanh – bao gồm cả cô – bằng cặp mắt mí rưỡi khá… lờ đờ, lạnh nhạt. Nhưng chuyến đi tình nguyện bốn năm trước và mươi ngày đi làm vừa qua đã dạy cho cô biết, chớ nên tưởng lầm vẻ thờ ơ này. Đăng có thể tỏ ra dửng dưng, nhưng không bỏ qua điều gì.

- Ăn đi em ơi – Đức lôi Quỳnh về thực tại bằng một cú huých khuỷu tay nhè nhẹ, anh chàng liếc sang Đăng, cười toe toét – Đừng ngại anh ý, trông thế thôi chứ anh ho một cái là xanh mặt.

Đăng rời mắt khỏi người mang giới tính nữ duy nhất trong phòng để nhìn xuống bàn ăn. Dù câu đùa của Đức hơi huênh hoang và chả có gì buồn cười, anh vẫn thầm cảm ơn cậu ta. Nếu cậu ta không lên tiếng, có lẽ anh sẽ tiếp tục tra tấn bản thân bằng việc nhìn đăm đăm vào đôi môi đang ngậm edamame của Quỳnh và tự hỏi… Trời ạ, anh đang nghĩ đi đâu thế này không biết!

- Gọi gì uống chưa Đức? – Cuối cùng thì Đăng cũng tìm được một chủ đề vô thưởng vô phạt để chứng tỏ rằng mình đang quan tâm đến bữa ăn chứ không phải cái gì khác.

- Anh uống sake không? Em còn một chai ở đây thì phải.

- Thôi, gọi nước đi, chiều còn làm việc.

- Nhạt thếch thế lo gì say. Mà anh cũng có bị đỏ mặt đâu… Uống đi, giải tán hộ em chai này, sắp hết hạn giữ rượu rồi.

Phải hôm khác, nhất định Đăng sẽ bợp gáy rồi nạt thằng ôn Đức một trận cho nó bớt lăng xăng vênh vang trước mặt gái. Nhưng hôm nay, anh không hơi đâu dạy dỗ nó, chỉ quay sang phía đối diện, hỏi nhẹ nhàng:

- Quỳnh uống rượu không?

Quỳnh dường như đã chuẩn bị tinh thần để đóng vai trò phân xử vụ này. Cô lắc đầu thật nhanh trước khi Đức kịp nháy mắt.

- Hừ, anh nhìn trừng trừng thế thì ai dám bảo có! – Đức lầu bầu nhưng rồi cũng gọi nhân viên mang trà.

Cho đến khi ba cốc trà lạnh được đem vào, không khí trong phòng đã trở nên dễ thở hơn với Quỳnh. Cô đã tạm biệt món đậu tương luộc để đến với những món nhiều năng lượng hơn, thịt và cơm cuộn. Câu chuyện giữa ba người không đến nỗi rời rạc quá. Dù sao thì họ cũng có nhiều điểm chung: tờ báo điện tử, cấp trên, đồng nghiệp và cả một bàn đầy thức ăn. Tất nhiên, Đức vẫn là người chiếm thời lượng lớn nhất trong cuộc hội thoại. Khoe khoang hiểu biết về ẩm thực và văn hoá Nhật, buôn mấy tin hậu trường giới thời trang nghe lỏm được từ chị gái, thỉnh thoảng không quên trêu chọc Đăng theo kiểu cố tình dìm hàng…, lối kể chuyện bảy phần thật ba phần bịa của anh chàng khiến đôi lúc Quỳnh phải phá lên cười. Nhưng thật tai hoạ, giữa lúc mức độ dè chừng của cô hạ xuống thấp nhất, Đức có điện thoại và chạy biến ra khỏi phòng.

Đăng quan sát từng thay đổi trong dáng điệu của Quỳnh. Cô hơi cúi mặt, vờ bận bịu dùng giấy ăn lau một vết tương tưởng tượng trên bàn để lảng tránh cái nhìn ráo riết mà anh đang chậm rãi thả dần xuống. Tiếng nói chuyện điện thoại của Đức càng xa, cô càng ngồi thẳng hơn, ngay đơ đến mức người ta sẽ phải nghĩ rằng có chiếc thước kẻ gỗ nửa mét vừa mới bị khâu dính vào sau lưng. Biết không thể đánh bóng mặt bàn mãi, cô định chuyển mục tiêu về món edamame quen thuộc. Nhưng ngay khi cô mới liếc nhìn về phía chiếc mẹt con đựng đậu, Đăng đã kịp kéo nó về phía mình. Anh thật muốn nghe cô lên tiếng phản đối và đòi lại quá đi mất!

Quỳnh không dễ mắc vào cái bẫy lộ liễu mà Đăng giăng sẵn như thế. Với sắc mặt vừa tối vừa nặng, sầm sì giống hệt đám mây tích điện trong cơn dông của anh ta, có trời mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cô tỏ ý tranh giành món đậu. Im lặng đổi mục tiêu sang món bò, cô phải cố gắng lắm mới không vội vàng gắp liền vài miếng thịt một lúc hay lập cập đánh rơi đũa giữa chừng. Dù sao thì kích thước long trọng của đĩa thịt bò cũng làm cô vững tâm. Nó đã choán quá nhiều chỗ trên bàn, chẳng ai có thể xê dịch đi đâu nữa.

- Hoá ra em vẫn chẳng thay đổi gì! – Đăng cảm thấy mình phải “khai chiến”.

Như đã chuẩn bị sẵn tinh thần, Quỳnh ngẩng luôn lên nhìn anh, không bận tâm đến miếng thịt bò to bản còn hơi lúng búng trong miệng. Đăng liếc vội xuống bàn tìm một mục tiêu khác cho mắt. Bất cứ lúc nào ánh nhìn của anh lang thang đến gần khuôn miệng nũng nịu ấy, anh cũng có những suy nghĩ không thể kiểm soát được. Từ tốn cầm đũa lên hướng về đĩa cơm cuộn như thể đang chăm chú chọn lựa, anh nói mà không nhìn cô:

- Em vẫn hèn nhát trước trở ngại, lúc nào cũng chỉ biết vội vàng quay lưng né tránh.

Im lặng. Trong giây lát, đáp lại câu chỉ trích thẳng thừng của anh là một sự im lặng tuyệt đối, thậm chí có thể nghe thấy rõ cả tiếng những thớ giấy trên cửa rung nhè nhẹ theo bước chân Đức đang đi đi lại lại một cách khá sốt ruột ngoài hành lang. Rồi sau đó, chỉ có tiếng đũa của cô khẽ quấy wasabi trong bát tương kikkoman. Đăng bực bội nhìn xoáy vào vầng trán và đôi lông mày thậm chí không nhíu lấy một gợn của Quỳnh, gắt thêm một câu như võ sĩ tung đòn tấn công vớt sau đòn đầu bị hụt:

- Đấy, em lại như thế. Lúc nào cũng lảng tránh! Em đã bao giờ biết ngẩng cao đầu đối mặt với cái gì chưa?

- Rồi ạ – Quỳnh ngẩng lên, nhìn thẳng vào vẻ cáu gắt vô lý của Đăng. Cô định nói thêm rằng mình đang ngẩng cao đầu đối mặt với anh đây chứ đâu, nhưng rồi lại im lặng chờ đợi câu chất vấn tiếp theo.

- Tại sao em lại chuyển trường?

Ngay từ lúc phỏng vấn, thấy hồ sơ của mình được lật qua lật lại trên tay Đăng, Quỳnh đã nghĩ rồi một ngày cô sẽ phải trả lời về chuyện này, dù được nhận vào làm hay không. Nhưng giống như đi thi vấn đáp trước một giáo sư khét tiếng ưa vặn vẹo, thí sinh có ôn tập kỹ đến đâu cũng vẫn lạnh toát cả người trước câu hỏi mà mình rõ ràng đã đoán biết.

- Chuyện dài dòng lắm ạ – Quỳnh ngập ngừng – Em cũng không biết phải kể thế nào.

Quỳnh đang bối rối. Quỳnh đang bối rối hơn bình thường. Quỳnh đang bối rối gấp đôi bình thường. Đôi mắt cô nhìn anh mà không hề thấy anh. Gò má càng lúc càng xanh hơn. Nếu đủ kiên định để liếc xuống miệng cô, anh sẽ còn thấy nó mím chặt mà vẫn run run… Đăng tự nói với mình là không nên tra tấn tinh thần Quỳnh nữa, nhưng đồng thời anh cũng nhủ thầm rằng anh cần biết rõ về điều đó…

- Thế trả lời từng câu vậy nhé! – chẳng cần đợi phản ứng của cô, anh nói tiếp luôn – Em chuyển trường khi nào?

- Dạ, đầu năm thứ hai.

- Tức là ngay sau khi đi Sơn La về?

- Không, sau đó hơn một tháng ạ.

- Thầy Hiện có gặp hay nói gì với em không?

- Dạ không.

- Còn mấy bạn cùng đoàn?

Càng lúc những biểu hiện của Quỳnh càng gần với sự hoảng loạn. Đến câu hỏi về bạn cùng đoàn thì cô thực sự không thể gượng nổi. Cô buông đũa, nói nhanh:

- Xin lỗi, em ra ngoài một chút.

Nhưng kiểu nội thất tiện lợi của nhà hàng Nhật, với khoảng âm sàn rộng rãi bên dưới mặt bàn, vốn chỉ giúp khách dễ dàng thả chân xuống cho thoải mái, còn việc họ có co chân đứng lên được ngay lập tức hay không lại là chuyện khác! Trong lúc Quỳnh còn loay hoay chống tay xuống sàn để có thể nhích người ra khỏi bàn mà không chạm vào ai cả, cửa xịch mở, Đức lách vào, nhìn Đăng nở một nụ cười nhăn nhó:

- Ông già em đem laptop đi hội thảo. Chiều phải đọc tham luận rồi mà kêu không tìm thấy file Powerpoint đâu – anh chàng quay sang Quỳnh, hơi khựng lại – Này, sao mắt mũi em đỏ hoe thế?

- Dạ, chắc tại cay quá ạ.

Quỳnh gượng cười, hai chân vừa co lên nửa chừng lại thả xuống. Cô cố giữ để không có dấu vết nào của sự nghẹn ngào dâng lên trong giọng nói, nhưng dường như không thành công lắm. Đức nhìn cô rồi quay sang người lớn tuổi nhất trong phòng, thoáng ngơ ngác, nghi hoặc.

Quỳnh vội nhấc bát tương hoà mù tạt đặc sánh trước mặt đặt ra một góc bàn xa để lôi kéo sự chú ý của anh chàng. Đăng lên tiếng như muốn giành lấy một chút trách nhiệm của kẻ vừa là thủ phạm vừa là đồng loã, nhẹ nhàng đánh lạc hướng Đức bằng một câu hỏi gãi đúng chỗ ngứa:

- Thế xong rồi cụ có tìm được file không?

Đức có lẽ chỉ chờ câu hỏi đó. Anh chàng tì tay lên bàn, vừa hấp tấp ăn bù cho mấy phút vắng mặt, vừa kể lể với vẻ bức xúc nhưng đầy âu yếm về ông bố sắp về hưu “low-tech mà còn đú” đã lưu nhầm folder ra sao, gọi điện hớt hải như sắp cháy nhà thế nào. Cuối cùng, khi câu chuyện mất file đã đi đến một kết thúc có hậu và món tráng miệng đã xuất hiện trên bàn, sắc hồng lờ mờ dần trở lại trên gò má Quỳnh.

Cô im lặng nhấm nháp miếng bánh bột gạo nhân dâu tây, kiên nhẫn làm khán giả theo dõi cuộc tranh cãi không đầu không đuôi về Minh Trị Thiên Hoàng, Công nương Masako và… Maria Ozawa mà Đức là người khơi ra nhưng lại không chiếm ưu thế. Chẳng biết vô tình hay cố ý, Đăng đánh rơi chiếc mặt nạ điềm tĩnh mà bấy lâu anh ta đeo như dán vào da, thể hiện thái độ “hiếu chiến” khó tin. Quỳnh nhìn anh ta bẻ lại Đức trong từng chi tiết nhỏ nhất, tự nhiên thấy ấm ức thay. Có vẻ như việc dồn ép cô phát khóc bằng một tràng câu hỏi đục khoét vào quá khứ chưa làm kẻ độc ác ngạo mạn này hài lòng. Anh ta định biến người bạn mới của cô và cũng là người hào phóng mời anh ta ăn trưa thành nạn nhân tiếp theo chăng? Quỳnh cảm thấy cần phải làm gì đó để bảo vệ Đức. Nhưng ngay khi cô định lên tiếng, Đăng đã quả quyết nghiêng đầu về phía cửa, chấm dứt bữa trưa ê hề nhưng vô bổ của ba người bằng câu gọi tính tiền gọn lỏn.

Cô gái phục vụ mang chiếc bìa da kẹp hoá đơn vào. Theo thói quen, cô đưa nó về phía người khách mà cô đã nhớ mặt, người có thẻ VIP của nhà hàng. Nhưng mới chỉ đi được nửa đường, tấm bìa đã rơi vào tay anh chàng lớn tuổi hơn sau một hành động hơi giống “hớt tay trên”, bất ngờ và có phần thiếu lịch sự. Anh ta mở bìa kẹp, liếc qua con số mà ai cũng biết là hơi nhiều đuôi 0 so với một bữa trưa của dân văn phòng, rồi lẳng lặng rút ví.

- Ấy, anh để em trả – Đức, dường như không cảm nhận được thái độ khác lạ của đàn anh, sốt sắng nhoài sang giành hoá đơn.

Đăng gạt nhẹ tay Đức, đẩy chiếc bìa kẹp hoá đơn ra khỏi tầm với của cả hai, rồi rút bừa mấy tờ polyme mệnh giá lớn đưa cho nhân viên. Thật không may, mấy tờ tiền mới chỉ chạm được vào đầu ngón tay của cô gái phục vụ đã bị giật lại một cách phũ phàng đến nỗi phát ra tiếng “roẹt” mà ngay cả người nghễnh ngãng cũng nghe rõ (tác giả xin cảm ơn những người đã quyết định đưa tiền polyme vào lưu thông để hoạt cảnh này có thể diễn ra trọn vẹn mà không có thiệt hại gì!). Đức cầm tiền thả về phía Đăng với vẻ khá cẩu thả, gần giống như vứt trả. Vào một ngày bình thường nào đó, Đăng sẽ chẳng chấp nhặt hành động của thằng nhóc vô tư quá hoá vô tâm này làm gì. Nhưng đúng vào lúc tâm trạng của anh không hiểu sao lại vô cùng căng thẳng như bây giờ, hành động mang đậm phong cách thiếu gia thừa tiền của Đức biến thành lời khiêu chiến rõ ràng....
♥ Đánh dấu trang này
«1...89101112...17»

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Hoàng tử Lạnh Lùng & Công chúa TomBoy
» Nếu có một linh hồn yêu em - Ngô Hoàng Anh
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
» Đồ tồi ! Tôi yêu anh - Nguyễn Bích Hồng
» Về nơi đáy mắt trong - Leng Keng
» Này anh! Tôi không phải là ôsin - Hà Cindy
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 1
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 2
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 3
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 4
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 5
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 6
1234»

Snack's 1967