Snack's 1967
  Game Blog Media Story
Top Game 2015
» »
Này anh! Tôi không phải là ôsin - Hà Cindy

Này anh! Tôi không phải là ôsin - Hà Cindy

Admin 4.5 sao trên 1024người dùng 1020
Truyện Dài


- Chứ anh quên những gì anh đã làm với tôi rồi sao. Anh nghĩ với tất cả những việc đã làm ấy, tôi còn có thể yêu anh sao? Ha, nực cười – từ “ha” nó nói ra có chút mỉa mai.

Hắn sau một hồi sững sờ khi nghe những lời nó nói, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được. Hắn nhếch môi nở một nụ cười nửa miệng. Hắn ngồi xuống cái ghế đối diện nó, chỉnh lại trang phục, vắt chân hình chữ ngũ rồi nói.

- Em đừng quên bản hợp đồng giữa tôi và em.

Nó có thoáng chút giật mình khi nghe hắn nhắc đến bản hợp đồng.

- Tôi sẽ tiếp tục hợp đồng đó. Nhưng…… sẽ chỉ là hôn nhân trên giấy tờ – ánh mắt nó sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn có đôi chút thất vọng khi nghe nó nói vậy, nhưng rồi cũng cười thật tươi.

- Vậy thì hẹn gặp em ở nhà!

Hắn cười có chút đểu cáng, nó nghĩ vậy.

Hắn vừa về, nó liền nằm vật xuống giường. Sao lúc nãy nó lại hành động như vậy được chứ? Gục mặt xuống gối, nó thở dài….. Tại sao lúc đầu nó lại đặt quá nhiều kì vọng vào hắn? Không đặt quá nhiều kì vọng vào một điều gì đó vô vọng thì có lẽ nó đã không phải một mình gặm nhấm nỗi đau…. Lúc này nó đã mất hết kì vọng mà bấy lâu qua nó đã đặt vào…..

—–

Hắn đút tay vào túi quần đi dọc lề đường. Ánh trăng lên cao, bầu trời đêm thật huyền ảo, ánh trăng khuya nhẹ nhàng chiếu xuống khuôn mặt đang tràn đầy hạnh phúc của hắn. Những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt hắn cũng trở nên đẹp và sắc nét hơn dưới cái mờ ảo của ánh trăng. Đôi mắt màu nâu trầm bị che khuất sau hàng lông mi dày. Tất cả làm nên một bức tượng vô cùng hoàn hảo.

Hắn vừa đi vừa cười. Hắn vui vì nó đã nói ra câu đó. Nhưng cũng vừa cảm thấy ân hận vì những chuyện đã làm với nó.

.

Hắn và nó… lúc này mỗi người đang theo đuổi một suy nghĩ riêng.

.

Hai người như hai đường thẳng song song, không bao giờ cắt nhau

.

Có lẽ số phận cả hai cũng sẽ đi theo hai lối rẽ riêng…

.

…hay… họ sẽ đến với nhau…

.

…nhưng…liệu…để đến được với nhau…họ sẽ phải vượt qua những thử thách nào…

.

+++

- Này! Nghe nói giám đốc sắp lấy chồng đấy!

- Hả? Sao cậu biết?

Mấy cô tiếp viên ở công ty nó liên tục xì xào bàn tán. Mấy cô này là bà tám kinh nhất quả đất, theo khái niệm của nó là vậy.

Hôm nay nó đi làm nên không tránh khỏi những cái nhìn của nhân viên. Bước vào khu vực tiếp khách ở đại sảnh với khuôn mặt lạnh như tiền.

- Mau làm việc đi! Giám đốc đến kìa – cô nàng thư kí của nó ra hô hào mọi người.

Nhiều lúc nó không hiểu sao mình lại thuê mấy người nhân viên này nữa.

Vừa ngồi yên vị vào chỗ đã thấy cô thư kí mang một sấp tài liệu để trên bàn nó. Nó ngước đôi mắt sắc lạnh lên hỏi cô thư kí.

- Cô bảo họ làm việc cho nghiêm túc vào! – nói rồi nó lại cúi xuống lật dở tập tài liệu.

Cô thư kí co rúm người, tay chân lại run lên bần bật đi ra ngoài. Đối với cô, ngày nào có nó ở đây là ngày đấy cô ở dưới địa ngục. Mặt méo xệch đi ra ngoài. Bước ra khỏi cửa, đập vào mắt là một người phụ nữ trung niên. Tuy nói là trung niên nhưng trông bà ta khá trẻ.

- Cô Alissa… ở trong phòng? – bất chợt bà ta hỏi làm cô thư kí có chút giật mình.

Sao người phụ nữ này lại biết giám đốc? Không lẽ là mẹ? Cũng đúng, nhìn nó đẹp vậy, không lẽ mẹ nó lại xấu. Nghĩ vậy, cô thư kí không ngần ngại mở cửa cho người phụ nữ. Bà ta mỉm cười rồi bước vào trong.

Mắt thì nhìn vào đống tài liệu nhưng nó cứ nghĩ đi đâu đâu.

- Xin chào! Cháu còn nhớ ta chứ?

Một giọng nữ trầm ấm phát ra từ phía cửa. Nó nghe giọng này quen quen, ngẩng mặt lên là khuôn mặt của người phụ nữ đã đưa nó vào viện ngày hôm trước.

- Làm sao cháu quên được bác ạ! Mời bác ngồi – nó lễ phép đứng dậy chào hỏi.

- Ừ! – bà Selina ngồi xuống – cháu biết ta là ai chứ?

Nó đang rót nước mời bà Selina, khi nghe bà hỏi vậy cũng không hiểu bà đang muốn nói đến cái gì. Nó nhíu mày nhìn bà Selina. Nhìn kĩ bà có vẻ giống một ai đó, đặc biệt là đôi mắt màu nâu trầm ấy. Nhưng….. nó không tài nào nhớ nổi. Bà Selina nhìn nó, cười nhẹ.

- Ta….. là mẹ của Steven.



Chương 23: If I don’t see you


Nó lập tức dừng mọi hoạt động lại.

Nó nhìn bà Selina.

- Bác…… – nó chỉ còn biết nói đúng từ đó, không biết nói gì hơn.

- Đúng vậy. Hôm nay bác đến đây để nói với con chuyện này – bà Selina nói lấp lửng, giọng nói có vẻ nghiêm túc càng làm nó tò mò hơn.

- Có chuyện gì mà bác phải đến tận đây vậy? – nó ngồi thẳng dậy.

- Cháu với Steven….. đang là vợ chồng đúng không?

Bà Selina như nói trúng tim đen nó, làm nó giật mình.

Nó nhìn người phụ nữ trước mắt. Quả thực người phụ nữ này toát ra một vẻ đẹp vô cùng quý phái, khiến nó cảm thấy đứng trước mặt người này nó như nhỏ bé hơn gấp trăm nghìn lần.

Nó không nói gì chỉ gật nhẹ đầu rồi quan sát phản ứng của bà Selina.

Bà Selina cười nhẹ.

- Vậy…. ta muốn hai đứa sinh cháu cho ta.

Nó ngạc nhiên nhìn bà Selina. Tại sao bà ấy lại nói vậy.

Nó cười nhạt.

- Cháu xin lỗi nhưng…..

Chưa kịp nói hết câu nó đã bị bà Selina chặn ngang.

- Đừng nói gì cả, ta biết hết rồi. Tuy chỉ là hợp đồng hôn nhân nhưng ta vẫn muốn các con sinh cháu cho ta – bà Selina cười.

Nó cũng không biết nói gì hơn. Thực ra thì nó cũng muốn làm như lời bà Selina, vì nó yêu hắn. Nhưng nó cũng không có đủ dũng cảm để đến với hắn. Sau bao nhiêu chuyện, nó và hắn vẫn cách xa nhau vô cùng. Nó nhẹ cười rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lãnh đạm như ban nãy.

- Xin lỗi bác, cháu không thể làm được – nó nhìn thẳng vào mắt bà Selina.

Bà Selina ngạc nhiên nhìn nó. Bà không nghĩ nó lại có thể thẳng thắn từ chối vậy.

- Tại sao? – lúc này thì bà đã ngồi thẳng dậy.

Khi nghe câu hỏi này, nó không biết nên lấy lí do gì. Không lẽ lại nói ra chuyện hợp đồng. Như vậy không được, sẽ vi phạm hợp đồng mất.

- Vì…… cháu bị vô sinh – nó ngập ngừng một lúc lâu mới bịa được lí do để trả lời bà Selina.

Nó cắn răng thầm nguyền rủa cái tên làm nó ra nông nỗi này. Nó có bị gì đâu mà lại phải tự bịa bệnh cho mình chứ. Ôi trời, mà bệnh gì không bệnh lại đi bịa cái bệnh vô sinh bao giờ không, nó cười gượng.

- Con….. bị vô sinh? – bà Selina không tin vào tai mình, phải hỏi lại để chắc chắn.

- Vâ… vâng – nó cười khổ.

- Vậy thôi, cũng không cần nữa – bà Selina mỉm cười hiền hậu – thế hai đứa định bao giờ tổ chức đám cưới?

Lại một lần nữa câu nói của bà Selina làm nó khựng người.

- Cháu cũng không để ý, mấy việc đó anh Steven tranh làm hết rồi – nó lại cảm thấy buồn cười. Đây là lần đầu tiên nó gọi hắn là “anh” một cách tử tế như vậy.

“Rầm….”. Cánh cửa phòng nó bật mở. Đập vào mắt nó là khuôn mặt đang nhễ nhại mồ hôi của Ray.

- Alissa…. – Ray hớt hải nói.

Nó ngạc nhiên đưa mắt nhìn Ray.

- Anh….. làm gì ở đây vậy? – nó đứng dậy hỏi.

Dường như Ray đã nhận ra sự xuất hiện của bà Selina. Ray lễ phép cúi chào bà.

- Cháu chào bác.

Bà Selina mỉm cười đứng dậy.

- Thôi, bác về đây, hai đứa cứ nói chuyện đi – dứt lời bà tiến thẳng ra cửa.

Ray nhìn theo bà Selina một lúc lâu rồi mới quay lại nó.

Nó mỉm cười mời Ray ngồi.

- Anh ngồi đi.

Ray mặt hằm hằm nhìn nó ròi ném một tờ báo xuống bàn.

- Chuyện này là sao? Em và Steven sắp cưới?

Nó cầm tờ báo lên. Cái tiêu đề nổi bật ngay trang nhất làm nó bật cười. Mấy tên nhà bá này cũng nhanh thật. Nó lại đặt tờ báo lại chỗ cũ, ngồi vắt chân, khoanh hai tay trước ngực.

- Vâng – nó thản nhiên trả lời.

- Tại sao em lại chọn Steven? – Ray đập bộp tay xuống bàn làm nó có hơi giật mình.

- Đơn giản vì em yêu Steven – nó nhún vai tỏ vẻ bất cần.

- Em nói dối – Ray hét lên.

Nó cũng muốn lời nó nói ra là lời nói dối lắm chứ.

- Em không nói dối – nó lắc đầu.

Ray tần ngần nhìn nó. Mắt cậu cụp xuống rồi nhanh chóng ôm chầm lấy nó.

- Tại sao không phải là anh? Tại sao không cho anh một cơ hội? – Ray vùi mặt mình vào vai nó như một đứa trẻ con.

Nó cười, đây là lần đầu tiên nó biết thế nào là được yêu thương. Nhưng nó không thể nào làm khác được. Nó đẩy nhẹ Ray ra.

- Em xin lỗi. Còn rất nhiều những người phụ nữ khác xứng đáng hơn em mà – nó lau nước mắt cho Ray.

.

Em không xứng đáng với anh, Ray ạ…

.

Em…không trong trắng như anh tưởng đâu…

.

Xin lỗi anh…một lần nữa…xin lỗi anh…

….

Nó từ từ bước xuống giường. Bóng tối làm mắt nó nheo lại để cố nhìn rõ mọi vật. Chân nó mò mẫm bước đi.

Trời chưa sáng rõ, mới chỉ có vài vệt màu tím nhạt.Từng cơn gió nhẹ nhàng bay vào cửa sổ làm tấm rèm màu đen tuyền bay phấp phới. Những tia sáng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt tựa thiên thần của nó. Ánh mắt nó buồn nhìn qua ô cửa sổ. Nó ngồi xuống bệ cửa sổ, ngẩng mặt lên nhìn trời.

Nó đã từng tưởng tượng nó và hắn sẽ thành vợ chồng. Nó thực sự khâm phục trí tưởng tượng của mình. Nhưng mà cuối cùng nó cũng trở thành sự thật, đúng là nực cười. Nó tự cười thầm.

.

Nếu như ngày hôm ấy nó không va phải hắn.

.

Nếu như ngày hôm ấy nó không xin việc ở đấy.

.

Nếu như ngày hôm ấy nó không đồng ý làm ôsin cho hắn.

.

Và nếu như ngày hôm ấy nó không gặp hắn…..

.

Thì có lẽ…. bây giờ nó sẽ không ngồi ở đây.

.

Thật buồn cười khi nó lại đi yêu một người đã hành hạ, làm nhục nó suốt thời gian qua.



Chương 24: Don’t leave


Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm bắt đầu chiếu rọi qua khung cửa, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nó. Nó nheo nheo mắt, cố gắng thích nghi dần với ánh sáng ban mai sau một đêm dài chìm vào bóng tối vô tận. Nhưng lúc này, nó vẫn cảm thấy buồn ngủ, thậm chí nó còn muốn ngủ suốt phần đời còn lại….. vì nó thật sự mệt mỏi.

.

Nó đang ở đâu thế này? Đây là một nơi trắng xóa. Không phải bệnh viện.

Nó đứng một mình giữa một nơi trắng xóa, xung quanh chỉ là vài cái nến đang bay qua bay lại. Trên người nó vẫn là bộ đồ ngủ.

Bỗng đằng xa có một thứ ánh sáng làm nó chói mắt. Nó theo phản xạ, đưa tay lên che mắt rồi bước theo thứ ánh sáng đó. Dừng lại trước một chiếc cầu. Người đi trên cầu ai cũng cầm một cây nến, nó phát hiện ra trên tay mình cũng đang là một cây nến.

Cây cầu này dài vô cùng. Nó bước theo mấy vị trước mắt. Không gian im lìm, chỉ có tiếng bước chân và tiếng nước chảy ở bên dưới cầu.

- Con gái! – một giọng nữ trầm ấm, phát ra từ đằng sau nó.

Nó quay lại. Một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp và quý phái đập vào mắt nó. Nhưng nó nhìn, có nét gì đó quen thuộc. Đôi mắt màu xanh ấy, mái tóc ấy đều giống mẹ nó....
♥ Đánh dấu trang này
«1...1415161718...21»

SMS Google Facebook Twitter
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Hoàng tử Lạnh Lùng & Công chúa TomBoy
» Nếu có một linh hồn yêu em - Ngô Hoàng Anh
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
» Đồ tồi ! Tôi yêu anh - Nguyễn Bích Hồng
» Về nơi đáy mắt trong - Leng Keng
» Này anh! Tôi không phải là ôsin - Hà Cindy
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 1
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 2
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 3
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 4
» [Truyện Voz] Người con gái áo trắng trên quán bar - Chap 5
12345»